Nhìn bộ dạng lười biếng của Bạch Khởi, tôi bật cười khanh khách, biết là mình đã lo lắng vô ích rồi. "Tao ở bên ngoài vất vả mệt nhọc, còn mày thì lại thoải mái quá nhỉ.” Tôi quỳ xuống, xoa xoa cái đầu đầy lông của nó, nhưng mối nghi ngờ trong lòng thì lại đang không ngừng tăng lên. Tất cả các cửa hàng trên cả con phố đều đã đóng cửa, chỉ có quán ăn nhỏ này vẫn đang mở. Đêm hôm khuya khoắt đến một vị khách cũng không có, rất hiển nhiên là người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.