Bàn tay nhỏ bé của Quân Sinh nắm chặt rồi lại nới lỏng, lặp đi lặp lại mấy lần. Nó chạm vào chiếc gương, rồi lại nhìn bà lão bất tỉnh trên mặt đất, sau đó quay đầu chạy ra khỏi phòng. “Này!” Tôi không biết Quân Sinh có hiểu ý của tôi không, chuyện đến nước này thì chỉ còn cách đi theo nó. Tòa nhà màu đỏ trong mưa bão lung lay như muốn đổ, trời đất biến sắc, mây đen dày đặc như mực quấn lấy bầu trời đêm, giống như một ngọn núi đen đang treo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.