Dưới chân là một con đường núi bình thường, gồ ghề và quanh co, vắng bóng dấu chân người và vô cùng hoang vu. Hai bên đường có cỏ dại; cây cối hình thù kỳ dị; từ xa nhìn lại, còn tưởng rằng đang có kẻ nào đó lấp ló rình mò. Tôi, Phùng Minh Long và Vương Sư đã đi sau cô gái có hai gương mặt kia hơn nửa tiếng đồng hồ. “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt? Anh Lộc, hay chúng ta nên tự tìm lối đi khác nhỉ?” Phùng Minh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.