“Chạy trốn?” Vương Sư nhận ra giọng điệu của tôi có chút không ổn: “Anh bị người ta đuổi giết à? Tại sao tôi phải đợi đến 7:50 sáng mới rời đi?” Cũng không phải con cáo già này đang quan tâm tôi, mà chỉ là muốn hỏi rõ ràng, miễn cho bản thân bị liên lụy. “Cứ thành thật ở trong phòng đi. Ngày mai 8:00 giờ sáng sẽ có người đến đưa cơm. Tốt nhất là anh không nên để bọn họ nhìn thấy.” Phất nhẹ tay áo, tôi không nói nhảm quá nhiều với Vương Sư, chỉ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.