"Chuyện về công tử nhà ông còn rất nhiều điểm nghi vấn. Hiện tại, tôi chưa thể khóa chặt kẻ tình nghi, do đó, không thể định tính là án mưu sát được."
"Nghe ý của cậu, chẳng lẽ đã tìm ra manh mối nào à?" Hoàng Bá Nguyên vô cùng nhạy cảm, nhấp nhẹ ly trà, hỏi một cách hững hờ.
Tôi không trả lời một cách tùy tiện, bởi vì chỉ có mỗi mình tôi biết cái chết của Hoàng Quan Hành có dính liếu đến Âm Gian Tú Tràng. Trong khi đó, tôi là một streamer của Âm Gian Tú Tràng. Đó chính là bí mật lớn nhất của tôi. Dù một ngày nào đó, cái tên này có bị ai rêu rao ra ngoài, thì chắc chắn người đó nhất định không thể là tôi.
"Cậu đang suy nghĩ à? Có phải nhớ ra chuyện gì hay không? Chẳng lẽ thân phận của hung thủ có gì đặc biệt hay sao? Vì thế mà cậu không dám nói?" Ngay từ khi bắt đầu cuộc nói chuyện, tôi đã bị khí thể của Hoàng Bá Nguyên áp đảo. Ông ấy lăn lộn giữa dòng đời mấy chục năm nay, ăn muối còn nhiều hơn tôi ăn cơm nữa: "Có gì cậu cứ nói ra! Công ty dược Càn Đỉnh chúng tôi làm chỗ dựa cho cậu. Thử xem coi có ai dám đến gây hấn cậu ở Giang Thành hay không?"
"Quý công ty đúng là một gã khổng lồ trong thương nghiệp tại Giang Thành, nhưng chưa đủ tới mức dùng một tay che trời." Tôi không thể tiếp tục trả lời những câu hỏi của Hoàng Bá Nguyên nữa, vì như vậy có thể đi theo nhịp điệu của ông ấy, mất quyền chủ động vĩnh viễn.
"Hôm nay tôi đến đây không phải để báo cáo kết quả điều tra về vụ án của Hoàng Quan Hành, mà là có thương vụ muốn bàn bạc với ông!"
"Bàn chuyện làm ăn với tôi sao?" Hoàng Bá Nguyên thấy buồn cười, nhìn đồng hồ trên tường: "Cậu còn tám phút."
Ý tứ trong lời nói của ông ta rất rõ ràng. Một con dế nhũi chán nản kinh doanh shop đồ chơi người lớn như cậu, lấy tư cách gì mà đòi bàn chuyện làm ăn với một đổng sự trưởng như tôi! Cậu nghĩ cậu xứng à?
Tôi nhận ra thái độ xem thường trong lời nói của ông ra. Nhưng mà, tôi chẳng hề thấy bực bội gì cả, chỉ là đặt chiếc bình giữ nhiệt lên bàn, vặn nắp ra.
Thế là, một mùi rượu nồng đậm lan tỏa cả căn phòng.
"Rượu ngon!" Chỉ với cái mùi này đã khiến hai mắt Hoàng Bá Nguyên sáng lên. Ông ấy là đổng sự trưởng, đi giao thiệp nhiêu nơi, uống qua rượu ngon khắp cả trời Nam đất Bắc. Nhưng mà, ông ta chưa từng ngửi qua một mùi rượu đặc biệt, vấn vương đến như vậy.
Ông ấy vẫn luôn ngồi tựa vào lưng ghế từ khi tôi bước qua cánh cửa phòng. Sau khi ngửi thấy mùi rượu, thân thể ông ấy bật dậy một cách vô thức, ngồi ngay ngắn tại bàn.
"Lúc này mới đúng bộ dáng nói chuyện nha." Tôi đẩy bình giữ nhiệt đến trước mặt Hoàng Bá Nguyên: "Nhấp thử một ít xem sao."
"Uống rượu nào có khái niệm uống một ít?" Ông ấy cười ha ha, sau đó quay về chiếc tủ hàng thủ công mỹ nghệ sau lưng, lấy một bộ ly tách dùng rượu ra. Tiếp theo, ông chọn hai chiếc ly nho nhỏ.
Tôi có thể đoán ra được, ông ta cũng là kẻ thích rượu ngon. Hoàng Bá Nguyên rót đầy hai tách, sau đó kề vào chóp mũi: "Thơm mà không ngáy, nồng nhưng không cay."
Tiếp theo, ông ta đặt ngay miệng, vốn định nhấp môi để thưởng thức. Nào ngờ đâu, dường như ly rượu này sản sinh ra một loại ma lực nào đó, rượu vừa chạm vào môi, cơ thể sẽ không tự chủ được mà nâng tay uống cạn.
"Rượu này có ma tính thật lớn, khiến người uống thân bất do kỷ mà." Rượu đi vào bụng, lưu hương thơm tại miệng. Đường đường là đổng sự trưởng của công ty dược Càn Đỉnh lại nhóp nhép miệng, nhìn chằm chằm vào ly rượu còn lại trên bàn.
Theo lý thuyết, ly rượu còn lại dành cho tôi.Nhưng nhìn ánh mắt lấp lóe của Hoàng Bá Nguyên, tôi cứ có cảm giác lão đang cảm thấy bản thân lão mất đi một miếng thịt vậy.
"Ông chủ Hoàng, đừng uống nhanh quá! Ông uống từ từ, đây là rượu thuốc được chế từ nhiều dược liệu Đông y đấy, bồi bổ khá tốt cho cơ thể nha."
Tôi vừa nhắc nhẹ, Hoàng Bá Nguyên liền cảm nhận ra một làn hơi ấm trong bụng. Ông ta nhắm hai mắt, thể hội tỉ mỉ, rồi mở mắt ra sau năm phút.
"Rượu này quả thật thần kỳ!" Sức khỏe của Hoàng Bá Nguyên khá tốt, nhưng hai chân của ông ta đã mắc bệnh từ nhỏ, máu huyết không lưu thông, lâu dần hay bị đau nhức. Nhưng khi uống vẻn vẹn một ly rượu vào bụng, máu huyết bị bế tắc có vẻ thông thoáng trở lại, dường như như có hàng chục bàn tay nhỏ đang xoa bóp kinh mạch cho mình.
Hai mắt ông ấy toát ra vẻ tham lam, nhìn chằm chằm vào ly rượu. Vốn dĩ đó chỉ là một món hàng hóa rẻ tiền trên vỉa hè, giờ chuyển mình trở thành một món bảo bối mà đổng sự trưởng thèm nhỏ dãi.
"Cậu bán rượu này bao nhiêu tiền? Tôi mua!"
Giọng điệu của Hoàng Bá Nguyên khá gấp gáp. Nhìn thấy thế, tôi cười thầm trong bụng: "Dù một con hồ ly có giảo hoạt thế nào, cũng khó mà đấu lại tay thợ săn lành nghề nha."
Mặt mỉm cườt, tôi đưa một ngón tay ra: "1000 tệ/giọt, 10,000 tệ/ly"
Nghe giá như thế, Hoàng Bá Nguyên liền bình tĩnh trở lại. Đây có lẽ là bản năng của giới thương nhân như ông ta: "Giá quá đắt! Rượu ngon nhất nước mình cũng chỉ tầm giá này nha."
"Nếu ông chịu bỏ một khoản tiền lớn và vài mối quan hệ, có lẽ mua được mấy loại rượu ngon nhất nước mình. Còn ly rượu trước mặt này là độc quyền, chỉ có một mình tôi có."
Tôi đóng nắp bình giữ nhiệt lại, cầm cái bình trong tay: "Huống chi, tôi cũng không định bán, mà muốn hợp tác với ông."
"Muốn hợp tác thế nào?"
"Tôi sẽ cung cấp dung dịch mẫu cho ông, ông giúp tôi phân tích ra thành phần bên trong rượu. Sau đó, rượu này sẽ trở thành một trong những sản phẩm trên danh mục bán hàng của ông."
"Cậu định bán phương pháp phối chế à?" Nếu bảo Hoàng Bá Nguyên không động lòng, chắc chắn là sai lầm. Văn hóa rượu của Hoa Hạ bắt nguồn từ xa xưa, nếu có thể sản xuất loại rượu này, chắc chắn ăn nên làm ra nha.
"Ra giá đi!"
"Tôi muốn thu 50% lợi nhuận." Muốn tu đạo, tôi phải chuẩn bị đầy đủ tiền tài, quan hệ, phương pháp, địa điểm. Nếu muốn học cấp tốc, tôi cần phải mua một lượng lớn các loại bảo vật, tài liệu quý giá.
"Muốn nuốt to dữ? Tôi góp vốn kỹ thuật, tài nguyên, con đường ra hàng, cậu vừa mở miệng là đòi 50% doanh thu à?"
Hoàng Bá Nguyên liền lấy một xấp văn kiện dày cộm trong ngăn kéo ra. Thế là, tôi và ông ấy giằng co, thương lượng nhau suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng có thể đạt thành thỏa thuận cơ bản.
Tôi cung cấp dung dịch mẫu, chờ sau khi sản xuất thành công, tôi giữ 10% tổng lợi nhuận tiêu thụ.
Mặc dù trông tôi có vẻ thua thiệt, nhưng thực tế chính là tôi đang há mồm chờ sung rụng. Tôi chỉ phải trả giá tầm nửa bình dung dịch mẫu mà thôi.
Hai người vừa định ký hiệp ước thương thảo, thì có tiếng thư ký Trương vang lên ngoài cửa: "Đổng sự Hoàng, vị khách kế tiếp của anh chờ lâu lắm rồi."
"Bảo cô ấy chờ, tôi đang có mối lớn trong này."
Đổng sự Hoàng vừa dứt lời, bỗng có tiếng nói của một cô gái vang lên: "Hình như công ty dược Càn Đỉnh của ông hơi quá kiêu căng rồi đó? Bọn tôi đợi ngoài phòng khách ròng rã 02 tiếng hơn rồi đó. Chẳng lẽ đổng sự Hoàng định làm khó làm dễ chị em nhà tôi? Muốn dằn mặt tập đoàn bất động sản Giang Cẩm à?"
"Giang tiểu thư, đổng sự Hoàng đúng là đang nói chuyện với khách quan trọng đó. Hiện tại, cô không thể vào."
"Anh không cho vào là tôi không vào được à? Tôi chống mắt lên coi là loại khách quý nào lại khiến đổng sự Hoàng phá vỡ lịch hẹn trước, để cho tập đoàn Giang Cẩm chờ ngoài đại sảnh suốt 02 giờ liền!" Cô ấy nói xong, định mở cửa, thì tiếng một cô gái khác vang lên:
"Phi Phi! Dừng tay! Có lẽ đổng sự Hoàng đang nói chuyện với nhân vật quan trọng nào đó, đừng có quấy rầy mà."
"Chị dâu, bọn mình chờ 02 tiếng rồi đó. Đây là do Hoàng Bá Nguyên làm khó dễ hai đứa mình thôi." Nói xong, cô ta đẩy cửa bước vào.
Trong phòng vẫn còn hương rượu bay phảng phất. Thư kí Trương đành dẫn hai người tiến vào một cách bất đắc dĩ.
"Đổng sự Hoàng, quản lý hạng mục của Bất động sản Giang Cẩm và tiểu thư Giang Phi đến rồi."
"Để tôi nhìn thử xem, khách quý của ông là ai? Chà chà, xem ăn mặc giản dị thế này, có vẻ là người đặc biệt đây?"
Giang Phi vừa định bước đến, thì người phụ nữ còn lại có vẻ nhận ra tôi. Cô ta thốt lên một cách khó tin: "Anh Cao Kiện?"
Giọng nói quen thuộc đến nỗi không thể nào quen thuộc hơn vang lên sau lưng tôi, tôi giậc mình: "Diệp Băng?"
Tôi xoay người nhìn lại, cả hai bên đều lúng túng.
(Người dịch: Lên nhạc, thổi gió, lá bay bay.... e é e è, è e è e...)
"Á à... là anh à? Là kẻ bắt nạt tôi lúc ở ngân hàng đây mà." Giang Phi gọi to: "Chị dâu, người thanh niên lạ mặt mà em gặp ở ngân hàng chính là người này nè."
So với Giang Phi, Diệp Băng càng bất ngờ hơn. Dù gì đi nữa, cô ấy sẽ không bao giờ nghĩ rằng tôi là khách quý của Hoàng Bá Nguyên.
Trong mắt cô ta, tôi chỉ là một thằng chờ chết, vô dụng tại shop đồ chơi người lớn, nhưng thực tế đã làm cô ấy bẽ mặt.
Vì cái tên oắt con vô dụng trong lòng cô ấy đang là khách quý mà Hoàng Bá Nguyên đang nói chuyện. Vì nói chuyện làm ăn với tôi, ông ta không tiếc để cho cô ấy và Giang Phi khổ cực ngồi chờ gần 02 tiếng đồng hồ.
Cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, Diệp Băng giả vờ giậc mình, hỏi: "Sao anh ở đây?"
"Anh vừa bàn một vài chuyện với đổng sự Hoàng." Thỏa thuận cơ bản đã xong, tôi đặt bình giữ nhiệt trên bàn Hoàng Bá Nguyên, chìa tay về phía ông ấy: "Nếu lần này thành công, tôi sẽ mang thứ tốt hơn đến gặp ông trong lần tiếp theo."
Hoàng Bá Nguyên đứng dậy, nắm chặt tay tôi: "Hợp tác vui vẻ. Công ty dược Càn Đỉnh sẽ không để cậu thất vọng."
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, tôi quay người, rời khỏi đây. Tôi đi thẳng một mạch, không thèm liếc nhìn Diệp Băng hay Giang Phi.
"Nè nè nè..." Mặc dù Diệp Băng còn bàng hoàng, nhưng Giang Phi vẫn cứ đuổi theo tôi, bám riết đến gần cuối hành lang.
"Thì ra anh tên là Cao Kiện." Vì cô ấy mang giày cao gót, nên đuổi theo tôi khá vất vả, vừa tóm được tôi đã phải thở hồng hộc.
"Giang tiểu thư, hình như tôi với cô cũng chẳng có quen biết gì nhau cả, phiền cô đứng xa tôi ra một chút." Hai người đứng ngay cửa thang máy. Chẳng biết Giang Phi vô tình hay cố ý, mà đứng rất gần tôi, cực gần, thậm chí hơi thở của cô ấy cũng phả vào cổ tôi.
Cảm giác tê dại ấy khiến tôi nhích xa một chút theo bản năng phản xạ.
"Tui đáng sợ vậy luôn á hả?" Giang Phi trừng mắt nhìn tôi. Hôm nay, cô ấy chỉ make up nhẹ. Mặc dù không mặc đồ sexy như khi ở ngân hàng, nhưng với dáng người nóng bỏng này, dù Giang Phi mặc đồ theo phong cách nào đi nữa vẫn lộ rõ vẻ quyến rũ khó tả.
Tôi giả vờ làm ngơ với câu hỏi của Giang Phi, bèn cố tình nhấn nút, mong thang máy đóng cửa nhanh nhanh để rời đi.