Tí tách, tí tách... Tiếng giọt nước rơi vọng xuống từ trên đỉnh đầu, ánh mắt sợ hãi của tôi nhìn chằm chằm vào lớp gạch nền phòng. Dường như, trên bề mặt phần gạch này còn sót lại vết nước. Tưởng chừng đó chỉ là các vệt nước thuần túy và hỗn độn, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra rằng, đó là một dòng chữ xiêu vẹo. “Tìm thấy cậu rồi!” Nỗi sợ hãi như một con rắn độc bò dọc sống lưng, chui vào não tôi; da đầu tôi tê dại, chỉ vừa kịp rùng mình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.