Đồng tử đột nhiên co lại, tôi lùi về sau một bước. Vừa rồi, nếu tôi mở cánh cửa đó ra, cậu bé ẩn nấp sau lưng sẽ lao thẳng vào, thay vì bị mắc kẹt trong khe cửa với hình hài là một cái xác chết khô như hiện tại. Trần Cửu Ca ra hiệu với tôi, ý bảo không nên trêu chọc nó. Thế lài, tôi bèn vòng qua một hướng khác, vội vàng đi theo gã. “Thứ đó thật đáng sợ.” Sở Môn vẫn đi ở phía sau, thọt hai tay vào túi áo blouse trắng. Ánh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.