“Chuộc tội? Ham muốn tinh thần? Cao Kiện! Tốt hơn hết là anh nên nói rõ vấn đề này cho em nghe.” Thiết Ngưng Hương liếc nhìn Phùng Minh Long, phát hiện bên kia cũng không hề nghe trộm, bèn thở phào một hơi: “Sao anh dám đánh giá ông Trần như vậy? Không sợ bị người khác đâm lén à?” “Đó là sự thật. Huống hồ, anh chỉ nói cho em nghe mà thôi, đâu có đi rêu rao khắp nơi.” Tôi nhéo nhẹ mu bàn tay của Thiết Ngưng Hương, để rồi nhận ra cô ấy không hề...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.