Nghe tôi nói xong, Trương Thư Tuyết không nói một lời nào. Trong lòng cô ta đã chịu đủ giày vò, áp lực lâu ngày và cảm giác tội lỗi do ăn “thịt” gây ra lúc này đang bộc phát. Thực ra bản thân cô ta cũng hiểu, chỉ là vẫn luôn cố tình trốn tránh và quên đi. “Anh đừng nói nữa!” Giọng cô ta rất to, vô cùng chói tai, đến nỗi cả những khách thuê bên cạnh có lẽ cũng có thể nghe rõ. Tôi nhìn Trương Thư Tuyết với mái tóc rối bù như thể cô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.