Giúp Vân Xuyên ổn định vết thương xong, chờ đến khi sắc mặt của cậu ta ổn định hơn, tôi mới mở lời: “Xin lỗi, tôi đến trễ.” Giọng nói quen thuộc khiến Vân Xuyên trợn trừng hai mắt. Cậu ấy nhìn thẳng và tôi: “Cao Kiện? Tại sao anh lại chạy đến sơn môn của Tam Âm tông rồi?” Sau khoảnh khắc khiếp sợ ban đầu, Vân Xuyên bèn vội thúc giục: “Đừng để ý đến tôi, anh mau đi đi! Tam Âm tông không phải là kẻ địch mà chúng ta đủ sức đối kháng lại nổi. Anh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.