Sợi dây gai trói chặt tay chân cô ta, treo ở lối vào hành lang. Cô ta ăn mặc rất phong phanh, dáng người đầy đặn bóng bẩy, trên làn da mềm mịn trắng như tuyết vẫn còn lưu lại vết máu ngả đen. Tóc xõa trên vai, đôi mắt trừng lớn. "Trương Thư Tuyết?" Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, tôi đã nhận ra ngay. Tôi từ từ tiến lại gần, người phụ nữ bị treo ở lối vào hành lang, thân hình như quả bóng bị chọc thủng. Từ trên người cô ta không nhìn ra vết thương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.