Người đưa cơm ngoài cửa lại là Trần Cửu Ca; hơn nữa, gã còn hỏi ra một câu cực kỳ mấu chốt.
“Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi à?” Bưng mâm cơm lên, gã lặp lại câu vừa rồi.
Lúc này, tôi mới phản ứng lại, bèn nhíu mày: “Định lôi kéo làm quen với tôi à? Do lão đạo sĩ mũi trâu kia bảo anh làm vậy ư? Có quần què gì thì nói nhanh lên, đừng quanh co lòng vòng.”
Tôi không hề nhắc đến việc rốt cuộc mình có từng gặp mặt gã ta hay không, thay vào đó là toàn những lời hằn học cộc cằn. Thái độ cục súc này cũng không khiến Trần Cửu Ca phản cảm, thế mà còn chường ra vẻ mặt hòa hoãn hơn.
“Có lẽ là tôi nhận lầm người.” Trần Cửu Ca nhìn vào trong phòng: “Không định mời tôi vào phòng à?”
“Anh bị bệnh hả? Tôi vừa đánh nhau với các anh, giờ anh còn chạy sang làm thân với tôi, còn đích thân đưa cơm đến? Chẳng lẽ anh bỏ thuốc độc trong cơm này, muốn đánh lạc hướng tôi nên mới làm như vậy?” Tôi tỏ vẻ nghi ngờ ra mặt, nhưng trong lòng cũng hơn thấp thỏm, không rõ liệu Trần Cửu Ca có nhận ra cái gì hay không.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Trần Cửu Ca bưng mâm cơm lên, cũng không trưng cầu sự đồng ý của tôi, mà trực tiếp bước thẳng vào phòng. Gã đặt khay thức ăn lên bàn: “Sở dĩ tôi đích thân tới đây là vì được người khác ủy thác. Anh và Mao Sơn Âm sư Lãnh Thanh Huyền quen biết nhau; người đó có kể cho tôi nghe một vài chuyện về anh, bảo là bên cạnh anh có người bị thương trong giấc mộng, định nhờ tôi chữa trị giúp.”
Thầm giật thót một cái, tôi nhíu chặt chân mày. Lãnh Thanh Huyền cũng là có ý tốt, muốn hỗ trợ tôi, nhưng làm như vậy lại càng khiến tôi bị bại lộ, rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Trần Cửu Ca là một người thông minh. Vừa nghe có người bị thương trong mơ, dĩ nhiên gã sẽ liên tưởng đến lần livestream trong Giấc mơ Thâm sâu vừa rồi.
Có lẽ gã sẽ nghĩ rằng, dù người bị thương không phải là người streamer kia, thì cũng chắc chắn có liên quan đến vụ việc kia.
Đó là lý do tại sao gã mượn lý do đưa cơm để đến phòng tôi.
Đêm nay là ngày livestream của Âm Gian Tú Tràng. Do đó, gã muốn thử tiếp xúc với tôi trước khi đến giờ livestream, nhằm kiểm chứng suy đoán trong lòng.
Từ lúc gặp Trần Cửu Ca, tôi đã thầm nghĩ ra sáu bảy loại đối sách, nhưng bản thân cũng tự phủ quyết ngay sau đó. Sẽ rất khó để lừa gạt một kẻ gian xảo như Trần Cửu Ca khi mặt đối mặt. Có đôi khi, chỉ một câu giải thích lơ đãng, lại có thể làm tăng thêm hiềm nghi trong lòng gã.
Thấy tôi vẫn giữ khoảng cách, Trần Cửu Ca bèn cười đầy thiện ý: “Lần này xuống núi, đây cũng do phụng mệnh của sư môn mà thôi. Nếu lúc trước có đắc tội, mong anh đừng thù dai quá nhiều. Môn phái của tôi là Tiểu Trang Quan, chắc hẳn anh cũng từng nghe về câu chuyện Trang Chu mộng Điệp nhỉ? Bổn môn cũng có chút thành tựu trong nghiên cứu giấc mơ. Nếu bạn bè của anh thật sự bị thương trong giấc mộng, có lẽ tôi chính là người duy nhất có thể cứu kẻ đó.”
(Chú thích: Trang Chu mộng Điệp là một câu trích dẫn nổi tiếng cổ kim từ tác phẩm của Trang Tử. Câu này đang nhắc đến một trường hợp rằng: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”.)
Tư thái của Trần Cửu Ca rất khiêm tốn, mà trong lời nói lại bao hàm ẩn ý hy vọng tôi có thể dẫn gã đi gặp người bạn kia.
“Anh thật sự có lòng tốt như vậy à?” Tôi tỏ vẻ do dự và rối rắm, không từ chối, cũng không đồng ý.
“Trong phàm tục, thế mà cũng có người bị thương trong mộng? Đây cũng là lần đầu tiên mà tôi nghe nói đến. Do đó, tôi rất tò mò. Chỉ vậy thôi, mong anh đừng quá đa nghi.” Trần Cửu Ca cười ha hả đi ra khỏi phòng: “Sáng mai, vẫn là tôi đến đưa cơm cho anh. Nếu anh đồng ý, sáng mai có thể nói cho tôi biết.”
Lúc đi đến cửa phòng, khi tôi chuẩn bị đóng cửa lại, Trần Cửu Ca chợt nhìn tôi chằm chằm: “Anh khiến tôi cảm giác rất quen thuộc. Chẳng lẽ chúng ta chưa từng gặp mặt thật à?”
Gã ám chỉ: “Không phải trong thực tế, ý tôi là, liệu anh có từng mơ về tôi chưa?”
“Mơ gặp anh?” Tôi nhíu mày: “Anh không cảm thấy câu nói này hơi biến thái sao?”
Trần Cửu Ca cười ra tiếng: “Cũng đúng, đó nhất định sẽ là ác mộng.”
Chờ gã rời đi, tôi bèn đóng cửa phòng, lúc này mới nhận ra là lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
“Gã Trần Cửu Ca này quả thật không đơn giản!” Nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, bây giờ là 6:40 tối; còn hơn một tiếng nữa là đến thời điểm Tú Tràng công bố nhiệm vụ.
Ăn cơm xong, tôi đi xuống quầy lễ tân khách sạn để mượn bộ sạc điện thoại di động. Dưới sự giám thị của các tu sĩ tông môn, tôi đi thẳng về phòng mình, vừa sạc pin điện thoại, vừa an tâm chờ đợi.
Thế cục rất bất lợi cho tôi, gần như là tuyệt cảnh. Phải chuồn đi trước mắt bọn tu sĩ tông môn, hoàn thành nhiệm vụ livestream, mà ngày hôm sau còn phải trở về mà không đánh động bất cứ một ai, độ khó quá lớn.
Hít một hơi, giữ bình tĩnh, để ngăn chặn mùi thuốc lá trên cơ thể, tôi thậm chí không dám châm thuốc lá, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường.
“Nếu nhiệm vụ livestream lần này quá khó, mình sẽ tử bỏ, thay vào đó là đi phá rối nhiệm vụ livestream của Trần Cửu Ca. Gã ấy đã hoài nghi mình, mình buộc lòng phải nhanh chóng diệt trừ gã ấy.”
Kim đồng hồ di chuyển từng giây một, rốt cuộc đã đến 8:00 tối.
Màn hình của chiếc điện thoại di động đặt trên bàn cạnh giường ngủ tỏa ra một vầng sáng lạnh; tôi tiện tay cầm lấy, đặt sát vào bên tai.
“A lô?”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một loại âm thanh rất kỳ lạ, kiểu ‘ùng ục ùng ục’ như tiếng bong bóng khí đang nổi lên liên tục từ lòng nước.
Sau một vài giây, tôi nghe thấy một dạng âm thanh kiểu có ai đó vừa đặt các công cụ bằng kim loại xuống bàn làm việc. Âm thanh này rất giống như kẻ ấy đang làm việc trong phòng phẫu thuật hoặc phòng thí nghiệm vậy.
- Cậu Cao, chúc mừng cậu lại thông qua khảo nghiệm của chúng tôi một lần nữa.
“Giám khảo phỏng vấn?” Nghe giọng nói này, tôi chợt rùng mình một cái. Tôi từng suy đoán qua nội dung livestream lần thứ 13, đồng thời còn tìm đọc các loại truyền thuyết linh dị tại Giang Thành. Dù đã chuẩn bị cẩn thận hết rồi, nhưng khi nghe thấy giọng nói của của gã giám khảo phỏng vấn kia, tôi đột nhiên sản sinh một loại dự cảm không ổn. Rất có thể, lần livestream kỳ này sẽ khác hẳn mấy lần trước.
Ổn định tâm trạng trởi lại, vì biết thời gian nói chuyện có hạn, nói không chừng đối phương sẽ cúp máy bất cứ lúc nào, nên tôi vội vàng mở lời, hỏi: “Tôi thông qua bài khảo nghiệm gì thế?”
- Trong lần livestream trước đó, cậu đã lựa chọn rất chính xác.
“Ý anh là... chuyện tiếp xúc với nhóm phản bội? Đây có phải là kế hoạch mà các anh đã vạch sẵn trước đây hay không? Lần livestream gần đây nhất chỉ là để kiểm tra tôi thôi ư?”
- Cậu có thể hiểu như vậy. Mà cậu cũng thể hiện tốt đấy, không làm chúng tôi thất vọng.
Giọng nói của gã giám khảo phỏng vấn này không nóng không lạnh, nhưng tôi lại khá chột dạ khi nghe thế. Trên thực tế, tôi cũng định phản bội, chỉ là nhóm phản bội kia đưa ra các điều kiện không đủ cho tôi thay đổi phe cánh mà thôi.
Nhất cử nhất động của bản thân đều nằm dưới sự giám thị của Âm Gian Tú Tràng; tuy bọn họ không thể trực tiếp nhúng tay vào quá trình livestream, nhưng luôn chú ý đến nội dung livestream của tôi.
“Các người cố ý đưa tôi đến sào huyệt của nhóm phản bội, vậy không sợ tôi thật sự phản bội à?”
“Sợ? Xem ra, cậu vẫn không hiểu được ý nghĩa tồn tại của Âm Gian Tú Tràng rồi. Tuy nhiên, cậu sẽ nhanh chóng hiểu được thôi. Gã giám khảo cười hơi quỷ dị:
- Trong Buổi livestream tối nay, cậu sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ cùng với một người streamer khác. Chúc cậu chơi vui vẻ.
“Chờ đã!” Nhận ra gã giám khảo phỏng vấn định cúp máy, tôi vội vàng nói: “Anh nói rõ ràng xem nào! Hoàn thành nhiệm vụ với một người streamer khác là sao? Giữa tôi và kẻ đó là hợp tác nhau, hay cạnh tranh nhau?”
Nghe tôi hỏi thế, giọng điệu của gã giám khảo phỏng vấn bỗng trở nên kỳ lạ đi:
- Không hợp tác, nhưng cũng không cạnh tranh. Mối quan hệ giữa cậu và kẻ đó chính là con mồi và thợ săn. Cố gắng hết sức để sống sót nhé. Dù cậu trốn thoát đến bất kỳ đâu, bọn họ cũng sẽ tìm thấy cậu. Tuy nhiên, nể tình cậu là người mới, tôi sẽ cho cậu biết thêm một thông tin cực kỳ quan trọng.
“Thông tin gì?” Tôi cực kỳ chăm chú, không muốn bỏ sót bất cứ chữ nào.
- Suy nghĩ rõ ràng nhé, tại sao tất cả mọi thứ trong bệnh viện đều là màu trắng?
“Bệnh viện? Màu trắng?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, người kia đã cúp điện thoại. Nghe tiếng tút tút kia, tôi ngỡ ngàng ngồi bất động giữa phòng.
“Cái quái gì thế này! Rõ ràng là mình đã thông qua khảo nghiệm, tại sao còn muốn mình đi tham gia một nhiệm vụ livestream nguy hiểm như thế này?” Người phỏng vấn của Tú Tràng bảo rằng, mối quan hệ giữa các streamer chính là thợ săn và con mồi. Mặc dù tôi đã livestream tận 12 lần, nhưng khi so sánh với những streamer khác thì chẳng thể chiếm được ưu thế hoàn toàn. Tiểu A trong Giấc mơ Thâm sâu cũng từng nói, tôi là streamer thứ 10, thế nên số lần livestream quá ít, mà vốn liếng cũng quá ít.
“Nếu vậy, mình chính là con mồi đáng thương kia à?” Cười nhẹ một cách bất đắc dĩ, tôi cũng ngầm hiểu ẩn ý của gã giám khảo phỏng vấn. Gã bảo, dù có trốn đi đâu thì tôi cũng sẽ bị tìm thấy, ắt hẳn chính là đang cảnh cáo tôi không được trốn tránh lần livestream này.
Mà câu gợi ý kia của gã chính là để bồi thường cho tôi. Vì khiến trò chơi càng thú vị, gã bèn cho tôi một câu gợi ý mấu chốt, giúp tôi có năng lực phản kích.
“Tại sao tất cả mọi thứ trong bệnh viện đều là màu trắng? Câu hỏi này thật quỷ dị.” Tú Tràng sẽ không công bố một nhiệm vụ chết chắc, nhưng bọn họ lại để cho streamer săn giết lẫn nhau. Kiểu hành vi gần như tự hao tổn nội bộ này đã khiến các suy đoán trước đây của tôi đối với ý nghĩa tồn tại của Tú Tràng bị dao động mạnh.
“Đúng rồi, nguyên văn mà gã giám khảo phỏng vấn vừa nói với mình chính là ‘Dù cậu trốn thoát đến bất kỳ đâu, bọn họ cũng sẽ tìm thấy cậu’, vậy chẳng lẽ số lượng các streamer sẽ tham gia trong tối nay là rất nhiều à?” Tôi nhíu mày, tự hỏi chính mình còn muốn săn giết Trần Cửu Ca, nhưng khi Tú Tràng vừa công bố nhiệm vụ livestream, vậy rất có thể tôi cũng chính là con mồi mà Trần Cửu Ca cần săn giết.
“Dù trốn thoát đến bất kỳ đâu, vậy cũng sẽ bị phát hiện... Nói cách khác, mình ở lại đây cũng không an toàn, có lẽ đã bị bại lộ vị trí rồi. Đến lúc đó, Trần Cửu Ca chắc chắn sẽ có thể đoán ra thân phận của mình.” Thế Kỷ Tân Uyển nằm ở trung tâm thành phố, mà xung quanh còn có các tu sĩ của tông môn. Theo lý thuyết, đây hẳn là nơi an toàn nhất. Xui rủi thay, cũng có gã Trần Cửu Ca ở đây. Một khi gã ta biết tôi là streamer của Tú Tràng, chắc chắn sẽ tìm cách giết tôi ngay lập tức.
“Không thể đặt sự an toàn của mình vào tay người khác. Mình đang nắm giữ một mời gợi ý mấu chốt, như vậy là đủ để tìm đường lật bàn.”
Trong lúc suy nghĩ, điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng đã nhận được tin nhắn nhiệm vụ livestream lần thứ 13.
[Tính toongggg]
[Nhiệm vụ livestream: Nửa đêm, đến bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ, sống sót đến hừng đông.]
[Nhiệm vụ tùy chọn 1: Giết chết mỗi một người, + 01 điểm/người.]
[Nhiệm vụ tùy chọn 2: Giết chết mỗi một streamer, + 10 điểm/streamer và 02 lần miễn trừ livestream.]
[Nhiệm vụ tùy chọn 3: Tìm ra kẻ phản bội, giết chết người đó: + 10 điểm.]
[Nhiệm vụ tùy chọn 4: Cứu người vô tội. Cứu mỗi một người, + 10 điểm/người.]
[Nhiệm vụ tùy chọn 5: Giết chết tất cả mọi người trong bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ - ngoại trừ bản thân ra - và hoàn thành nhiệm vụ, +100 điểm.]
Nhấn vào mục SMS trong điện thoại di động, tôi dần tái mặt đi khi đọc nội dung nhiệm vụ của kỳ thứ 13 này.
Đây là một nhiệm vụ nhiều người. Theo gợi ý nhiệm vụ, danh tính của những người tham gia được chia thành 3 loại: Người vô tội, Streamer và Kẻ phản bội.
Từ nhiệm vụ tùy chọn có thể đoán được rằng, nhiệm vụ này đang cổ vũ cho hành vi giết chóc. Không những thế, nhiệm vụ tùy chọn thứ 5 lại càng điên cuồng hơn khi yêu cầu giết sạch tất cả mọi người với phần thưởng là 100 điểm.
“Cứu vớt và tàn sát, tất cả chỉ trong vòng một ý niệm. Trong lúc này, thân phận giữa con mồi và thợ săn cũng không ngừng hoán đổi lẫn nhau.” Sờ nhẹ vào chiếc mặt nạ Tu La Thiện Ác trong ngực, tôi vẫn đang phân vân xem mình có nên tham dự vào chuyện này hay không.
=======
ĐA TẠ MINH CHỦ long0508yt VÀ MINH CHỦ hhuy12 ĐÃ ĐỀ CỬ NGỌC PHIẾU NHÉ.... MỖI NGÀY THỨC GIẤC ĐỀU THẤY ĐƯỢC TẶNG QUA THẾ NÀY, ÔI THẬT ẤM LÒNG!!!
CHÚC QUÝ ĐỘC GIẢ CÓ NHỮNG NGÀY NGHỈ LỄ THẬT VUI VẺ VÀ ẤM ÁP BÊN NGƯỜI THÂN VÀ BẠN BÈ NHÉ ^^