Tranh của Vương Ngữ ẩn chứa cảm xúc của chính bản thân thằng nhóc; mỗi bức tranh đều giống như chứa đựng linh hồn bên trong. “Đứa nhỏ ấy, sau này chắc chắn sẽ rất xuất chúng.” Tôi gấp bức tranh của Vương Ngữ lại, cất vào túi rồi tắt đèn, chuẩn bị rời khỏi đây. Lúc đi tới cửa lớn, Bạch Khởi đột nhiên sủa hai tiếng về phía cửa lớn, giống như cố ý lấy lòng mà dùng đầu để mở ra cánh cửa phòng đang khép hờ. Ánh trăng hắt vào qua từng kẽ hỡ của làn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.