Mục lục
Livestream Siêu Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vẫn còn ổn mà! Tôi luôn cảm thấy mình khá bình thường.” Kết thúc chủ đề hơi khó xử này, tôi bắt đầu tập trung vào thành phố kỳ lạ trước mặt. Nơi đây có phong cách kiến trúc khác hẳn với bất kỳ thành phố nào trên thế giới, khác về độ cao thấp và cả tạo hình.

“Muốn tìm ra Diệp Băng ở một thành phố hoàn toàn xa lạ thế này, chắc chắn là mò kim đáy bể.” Sở Môn đi trên phố, thỉnh thoảng nhìn về phía xa xa: “Thành phố này quá lớn, dày đặc các tòa nhà. Tôi nghĩ là chúng ta nên ưu tiên tìm đến một điểm cao nào đó, xác định vị trí hiện tại của chúng ta để đánh dấu trước đã, sau đó mới đi tìm người.”

“Cũng có lý! Nhưng tôi có một ý tưởng khác.” Lướt xem tin nhắn trong mục Inbox của điện thoại Âm Gian, tôi nhớ lại cuộc đối thoại của mình cùng Hạ Tình Chi và Diệp Băng; thành phố bỏ hoang mà họ mô tả rất giống với nơi mà tôi đang đứng, “Đây có thể là phần đất giáp ranh với Giấc mơ Thâm sâu. Chúng ta không nên chạy lung tung. Trước hết, cứ dò la khu vực lân cận, tìm một địa phương tuyệt đối an toàn, sau đó mới đi tìm một điểm cao để quan sát mọi nơi.”

Chẳng ai biết được mình sẽ gặp chuyện gì tiếp theo trong một giấc mơ cả. Vì vậy, không có gì sai khi phải thận trọng mọi lúc.

“Được rồi, tôi nghe lời cậu.” Sở Môn đi theo sau tôi. Cả hai chúng tôi bắt đầu thăm dò tòa thành phố chỉ tồn tại ở nơi sâu thẳm nhất trong giấc mơ của con người.

Với những con đường chằng chịt và những tòa nhà có độ sáng tối thay đổi liên tục, đây đúng thật là một thành phố trong mơ hết sức kỳ quái. Dưới bầu trời mang hai màu đen trắng duy nhất, có lẽ đây là nơi cất giữ những ký ức mà người ta đã cố tình vứt bỏ từ lâu.

“Anh có cảm thấy con đường này có gì đó kỳ quái hay không?” Tôi giơ cao điện thoại di động, chậm rãi bước đi, đồng thời di chuyển ánh mắt từ mặt đường sang hai bên vách tường. Xung quanh đây là những tòa nhà với kiểu kiến trúc Nhật Bản, có hàng rào và vách ngăn. Tôi không thể nhìn thấy sân vườn bên trong, chỉ có thể trông thấy một đám bóng đen loang lổ trên vách tường.

Đúng như mô tả của Diệp Băng và Hạ Tình Chi, bất kể tôi đi hướng nào, càng đi xa dần, thì những bóng người trên tường càng xuất hiện dày đặc.

“Những thứ này là hình trang trí à?” Đứng bên cạnh ngọn đèn đường vặn vẹo, Sở Môn vô thức hỏi một câu. Dưới ánh đèn màu nhạt, trên bậc thang hắt lên bóng dáng của một đứa trẻ, trông giống như một vũng nước đọng lại nơi mặt đất. Gã ngồi xổm xuống bên cạnh bóng đen, đưa tay chạm vào nó. Khi đầu ngón tay của gã chạm vào bóng đen ấy, nó chợt gợn nhẹ, cứ như là sóng nước vậy: “Hình như tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc.”

Sở Môn im lặng một lúc, mắt mờ đi, rất lâu sau mới hồi phục lại được.

“Anh phát hiện ra gì à?” Tôi bước đến gần gã; vào khoảnh khắc mà gã thất thần vừa rồi, tôi phải lập tức cảnh giác mọi thứ xung quanh, sợ xảy ra bất trắc.

“Cậu đến đây thử xem. Cái bóng hình người giống như vệt nước này dường như là một ‘ký ức’ được khắc vào mặt đất vậy.” Sở Môn đứng dậy và chỉ xuống đất.

Vì tò mò, tôi cũng đưa tay ra và chạm vào cái bóng hình người trên mặt đất; đây là thứ mà tôi đã nghe Diệp Băng và Hạ Tình Chi nhắc qua nhiều lần trong điện thoại.

Đầu ngón tay khẽ chạm, tôi có cảm giác cứ như mình vừa sờ vào mặt đường bê tông lạnh giá, lại giống như đụng vào một giọt lệ đắng chát nào đó; cảm giác này vô cùng kỳ lạ.

Mắt tôi mờ đi, tầm nhìn thay đổi; tôi nhìn thấy một đứa trẻ khoảng 5 - 6 tuổi ngồi một mình bên vệ đường. Nó vừa khóc, vừa nhìn chằm chằm vào giữa đường. Nơi đó, có một người mẹ trẻ đang nằm trong vũng máu tươi, xương chậu của cô ta trông như bị xe tải cán nát, còn thi thể đã bị biến dạng nhẹ.

Thằng bé khóc lóc thảm thiết, để rồi cuối cùng được một ông lão đến ôm đi.

Hình ảnh tan biến, tôi vẫn đứng trên lề đường giữa thành phố này. Trước mặt tôi là một bóng đen hình người trông tựa như vệt nước, mà kích thước của bóng đen này giống hệt đứa trẻ mà tôi nhìn thấy vừa rồi.

“Cái bóng hình người này hẳn là một mảnh ký ức.” Nghiên cứu của Sở Môn về những giấc mơ có tính chuyên nghiệp hơn tôi rất nhiều. Gã quan sát bóng đen hình người này một hồi, cuối cùng mới lên tiếng: “Tất cả những ký ức bị nhân loại lãng quên và vứt bỏ, cuối cùng rồi sẽ chất đống tại Giấc mơ Thâm sâu. Nếu tôi không nhầm, những bóng đen hình người này chính là những phần ký ức bị lãng quên ấy.”

Cơ thể con người có chức năng tự bảo vệ, và khi bản thân một người nhận lý một sự kích thích nào đó vượt quá một giới hạn nhất định, bộ não sẽ phản hồi tích cực bằng việc khóa chặt phần ký ức đó lại, từ từ quên nó đi.

Ví dụ như vừa rồi tôi nhìn thấy ký ức của cậu bé kia; vào độ tuổi còn chưa hiểu chuyện, nó đã phải chứng kiến cảnh mẹ mình bị tai nạn giao thông. Nếu không thể chữa trị để quên đi cơn ác mộng này, nó sẽ đi cùng thằng bé đến suốt cuộc đời. Không thể dùng ngoại lực để xóa sạch nỗi đau khổ trong ký ức được. Lúc này, bộ não của cậu bé đã tự quyết định, giúp cậu làm mờ phần ký ức này đi, khiến nó phai nhạt dần, rồi từ từ quên hẳn. Đến cuối cùng, mảnh ký ức ấy đã bị khắc vào Giấc mơ Thâm sâu, biến nó thành một bóng đen hình người tại địa phương hiện tại.

Đứng giữa thành phố, nhìn vô số âm ảnh hình người, nếu chưa từng đi vào Giấc mơ Thâm sâu, tôi không bao giờ dám tưởng tượng ra rằng, trên thế giới này lại ẩn chứa nhiều ký ức không dám nhớ lại, không muốn bị đề cập đến như vậy.

“Đúng vậy! Ai cũng có bí mật của riêng mình, và con người cần một nơi như vậy để cất giữ nỗi đau.” Bước xuống phố, tôi lại chạm vào một vài bóng đen hình người khác. Một số chúng bị ấn vào vách tường, một số trải dài trên nền đất; có nam có nữ, có già có trẻ. Ký ức mỗi người mỗi khác, nhưng chỉ có một điều bất biến rằng, hầu hết những ký ức bị bỏ rơi này đều mang đầy nỗi buồn đau và tuyệt vọng.

Một trong số đó là bóng dáng của một cụ già được khắc vào ghế đá. Điều khiến tôi ấn tượng nhất chính là, ông ta là một người vô gia cư. Nhưng vào ngày này, ông lại ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài, thẫn thờ ở nơi đó. Không ai biết ông ta sẽ làm gì, và cũng không ai biết có một lọ thuốc ngủ trong túi áo khoác của ông ta.

Ông ta ngồi trên ghế, nhớ lại cuộc đời của mình; rồi trong đêm khuya thanh vắng, ông uống nốt những viên thuốc còn sót lại trong lọ. Ông không còn khả năng để thay đổi được cục diện cuộc đời mình; ngay khoảnh khắc đó, ông chỉ muốn chết một cách không bị mất mặt nhất.

Ký ức dừng lại đột ngột tại thời điểm đó. Sau khi xem qua quá nhiều, người ta dễ dàng nghi ngờ sự tồn tại của chính bản thân. Tôi cắn mạnh đầu lưỡi để giữ cho mình tỉnh táo, nhìn vô số bóng đen trên phố với một ánh mắt đầy phức tạp: “Giữa vô số âm ảnh này, chẳng biết có phần trí nhờ nào mà mình vô tình đánh rơi hay không?”

Vì đã mở khóa Thận thiếu, tôi biết chắc rằng, mình đã từng đánh rơi mất một thứ gì đó. Cái cảm giác quên đi quá khứ này khiến bản thân tôi cực kỳ khó chịu.

Sở Môn và tôi đã đi bộ hàng trăm mét, cuối cùng bắt gặp một tòa nhà cao tầng đầu tiên. Tòa nhà này có 5 tầng. Nó có hình dạng rất kỳ lạ, đáy thì mỏng còn phần trên thì dày. Đoán chừng, kết cấu tòa nhà kỳ quái như thế này, chỉ có thể tồn tại bên trong giấc mơ mà thôi.

“Nhất định phải tiến vào à? Tôi luôn cảm thấy những tòa nhà này tồn tại qua một phương thức rất kỳ quái.” Sở Môn ngăn tôi lại; cả hai đứng ngay trước cửa tòa cao ốc: “Chúng ta vẫn chưa biết những tòa nhà này là biểu tượng cho thứ gì. Ngộ nhỡ, nó là sào huyệt của Bóng Đè thì sao?"

Những tòa kiến trúc cổ quái, kỳ lạ theo một phương thức mà nhân loại không bao giờ có thể nghĩ ra. Nói theo thường thức, nếu mang những ngôi nhà tại đây vào thực tế, ắt hẳn sẽ là một tác phẩm nghệ thuật. Thế nhưng mà, kiểu trúc quái đản này chỉ khiến người ta càng thêm bất an mà thôi.

“Tìm một điểm cao, xác định vị trí của chúng ta rồi quan sát cảnh quan của toàn thành phố; đây là một chuyện rất quan trọng. Dù sao, sớm hay muộn, chúng ta cũng phải đi vào bên trong để điều tra. Lát nữa, chỉ cần cẩn thận một chút là được.” Tôi bảo Sở Môn đi theo sau lưng, còn mình cầm theo điện thoại Âm Gian Tú Tràng dẫn đầu bước vào tòa nhà.

Nội thất của tòa nhà hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng; mỗi tầng chỉ có một phòng, cuối phòng là cầu thang dẫn lên tầng tiếp theo.

“Cậu thật sự muốn vào à?” Sở Môn nhìn trái nhìn phải; chỉ có một con đường ra vào.

“Hay anh muốn canh chừng ở bên ngoài?”

“Chúng ta cùng nhau đi vào thôi, đừng để Bóng Đè có cơ hội giả mạo một trong hau.” Khi nhắc tới Bóng Đè, cả hai đều thầm lo lắng. Giấc mơ Thâm sâu tuyệt đối nguy hiểm hơn Giấc mơ Trung dung rất nhiều; chỉ là, tôi và Sở Môn còn chưa gặp cảnh nguy hiểm ấy mà thôi.

Tòa nhà này có tổng cộng 5 tầng. Tầng 1 và tầng 2 trống rỗng, không có ai; trên tầng 3, trên tường bắt đầu xuất hiện bóng đen hình người. Khi tôi bước vào tầng 4, những bóng đen hình người dán chi chít trên tường và sàn nhà, cũng khiến tôi không dám tùy tiện đặt chân vào.

“Nếu những hình đen ký ức này bước ra khỏi bức tường...” Tôi rùng mình một cái, gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu, sau đó kéo Sở Môn đi lên tầng 5. Đây là nơi cao nhất trong toàn bộ tòa nhà. Trong căn phòng trống trải, ngoại trừ các bóng đen hình người, còn có một chiếc gương đang đứng thẳng tại đó.

Diễn biến này quá đột ngộ, khiến tôi cảm giác thật khó hiểu.

Sở Môn và tôi nhìn nhau; chúng tôi đều hiểu rằng, những tấm gương trong giấc mơ đều tượng trưng cho một ý nghĩa đặc biệt nào đó. Vì vậy, chúng tôi cố gắng dựa sát vào vách tường mà tiến tới, không để bản thân bị phản chiếu vào trong gương.

Tò mò là một con dao sắc bén, cả tôi và Sở Môn đều hiểu rõ điều này. Thế nên, cả hai chẳng đụng chạm vào bất cứ vật gì, tránh càng xa càng tốt.

Cửa sổ trên tầng 5 đang mở toang, nằm chếch về phía Tây. Thấy vậy, tôi và Sở Môn nhanh chóng tiến về nơi đó.

---------------------

Cảm ơn minh chủ Akame, minh chủ Hotuthunga, minh chủ Quangbeo1611 và minh chủ hung199x đã tặng Ngọc phiếu cho Di Di. Phần thưởng của các vị mãi là ánh trăng rằm, soi sáng trong lòng tại hạ... ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK