Trèo ra khỏi lỗ thông hơi, tôi nấp trong bóng tối ở phía sau tòa nhà. Vị trí này cũng tình cờ là một điểm mù của camera, thế nên tôi không lo mình bị phát hiện. Điều chỉnh lại nhịp thở xong, tôi bước ra khỏi Thế Kỷ Tân Uyển như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cuối cùng bèn lẫn vào đám đông. “Còn 1 tiếng đồng hồ nữa.” Tôi quay đầu lại, liếc nhìn tòa nhà cao tầng sau lưng. Đèn phòng ở tầng 16 đã tắt gần hết, không ai phát hiện ra tôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.