Lưu Hà sảng khoái ngỏ lời rằng, mấy món đồ ăn chính của đồng nghiệp, tạm thời đều khấu trừ vào phần ăn của cô ấy, sau này các cô lại tiếp viện cho cô ấy là được.
Còn việc bọn họ điều phối thế nào thì Thẩm Hoa Nùng không cần phải xen vào, cô chỉ lo làm phần đồ ăn Trung Quốc, người nhiều đối với cô mà nói là chuyện tốt, phân lượng càng nhiều thì lại càng dễ dàng tiết kiệm.
Mấy cô gái đã đưa hết những tờ phiếu gạo sặc sỡ còn lại trên người cho Thẩm Hoa Nùng, để cô dựa vào đó mà mua.
Lưu Tín Phương là cô ruột của Lưu Hà, làm việc ở Cung Tiêu Xã, giá hàng bao nhiêu, Thẩm Hoa Nùng mua những gì, hai bên đều nắm rõ, cũng không lo lắng sẽ mang tai mang tiếng gì.
Có Thẩm Hoa Nùng cố ý giữ lại 3 miếng xíu mại dành làm đồ hối lộ, Lưu Tín Phương rất nhanh đã trở nên thân thuộc với cô, chẳng bao lâu đã cô cô cháu cháu, gọi tên thân mật.
Cô ấy nhanh chóng lấy cho cô được nửa cân thịt cùng mấy tấm da heo, thịt có thể tới mua bất cứ lúc nào, số lượng không cần quá nhiều, chỉ cần phân lượng của một ngày là được, da heo là mấy cô gái kia đặc biệt yêu cầu, ngày mai còn muốn ăn da heo nấu đông.
Thẩm Hoa Nùng phát hiện trong đống phiếu gạo còn có một tấm phiếu hai cân đường, cái này không sợ biến chất, chỉ là giá cả thêm vào vượt qua tiền đồ ăn, cô tự mình bỏ chút tiền, dùng hết định mức hai cân, còn nhờ Lưu Tín Phương giúp cô kiếm về chút vôi sống.
Nhanh chóng trở về làng trước khi trời đổ mưa, Thẩm Hoa Nùng liền nghe thấy được một tin tức lớn —— kết quả thẩm tra xử lý vụ án của Lý Bảo Gia đã có, còn chưa đến nửa tháng, hiệu suất này có thể còn nhanh hơn trong tưởng tượng của Thẩm Hoa Nùng rất nhiều.
Hắn bị phán xử bắn!
Cũng giống như dự đoán của Thẩm Hoa Nùng, cũng không có liên lụy đến cô và người nhà, ít nhất trước mắt không có nghe thấy tên của cô và anh trai được nhắc tới.
Cô đoán Lý Bảo Gia khả năng cũng không có cơ hội để nói gì, dù sao so với những việc làm heo chó không bằng của hắn, chuyện bị Thẩm Hoa Nùng đánh thì hoàn toàn nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Cùng truyền tới tin tức này, còn có một tin khác ——
“Cục Công An nói Lý Bảo Gia không phải là đàn ông thực thụ, căn bản không có năng lực kia, những cô bé từng bị hắn giở trò cũng coi như là tránh được một kiếp, nhiều lắm cũng chỉ bị hắn sờ soạng.”
“Đúng rồi, bà nói hắn không được, vậy thằng nhãi con trong bụng Lưu Thúy Chi kia là của ai? Hà Thắng Lợi đã làm tới mức đó rồi, vậy mà còn không chịu thừa nhận……”
Nghe được Tưởng Hồng Mai cùng vợ của Hoắc Ma Tử, Trương Hoàn Tú vừa oán giận vừa bô ba bàn tán, Thẩm Hoa Nùng sửng sốt hai giây.
Rõ ràng trong tiểu thuyết nói Lý Bảo Gia đã vượt qua hết bước giới hạn mà!
Hắn cũng thật sự là tên cầm thú!
Tuy nhiên, thời điểm Lý Bảo Gia tiếp nhận kiểm tra, bộ vị cô làm bị thương còn chưa tới thời gian khôi phục, quả thật chưa thể làm đàn ông hoàn chỉnh!
Ôi trời! Người phụ nữ xấu xa như cô trong lúc vô ý lại làm được chuyện tốt.
Đáng tiếc, lúc này đây là làm chuyện tốt mà không thể để người ta biết, chỉ có thể lặng lẽ trở thành anh hùng vô danh thôi.
Tuy nhiên, lúc này ở Thị Cục Công An, Hoắc Đình chuyển động bút máy trong tay, trước mặt bày ra bản ghi chép về vụ án của Lý Bảo Gia.
chuyện nên khai báo đều đã khai báo hết, Lý Bảo Gia đều cũng nói rất rõ ràng.
Hoắc Đình nhìn chằm chằm ba chữ “Thẩm Hoa Nùng” viết trên mặt giấy, suy nghĩ có chút phiêu xa......
Ấy vậy mà lại là cô ta khui ra chuyện này, thật là không nghĩ tới.
Khẳng định là Lý Bảo Gia bắt nạt cô ta, lại không nghĩ rằng đụng phải thùng sắt, người phụ nữ này cũng khá lắm.
Càng không nghĩ tới chính là, lúc cô đánh ngã Lý Bảo Gia trên mặt đất, sau đó nói sẽ khiến hắn không thể trở thành đàn ông...... vậy mà cũng là sự thật!
Cô lại thật sự có một chiêu như vậy.
Xét nghiệm của bệnh viện rất rõ ràng, Lý Bảo Gia không được! Mà nguyên nhân thì không rõ!
Chuyện này vượt ngoài dự kiến của Hoắc Đình.
Cũng may mắn cô đã cắm một gậy tre, nếu không thì không biết mấy cô gái nhỏ trong thôn về sau phải gả đi như thế nào! Trước mắt đã xem như là kết quả tốt nhất. Xuất phát từ nguyên nhân này, chuyện Thẩm Hoa Nùng làm ra đã được Hoắc Đình che giấu.
Nếu như đúng ngày cô ta hạ thuốc mình, cũng ra tay với bản thân anh lúc bất tỉnh nhân sự một chiêu......
Suy nghĩ vừa nảy ra, Hoắc Đình đột nhiên cảm giác dưới thân chợt lạnh!
Anh nhanh chóng hoàn hồn!
“Lão đại, có điện thoại của anh, là trên tỉnh gọi lại đây!”
Giang Đại Vĩ đứng ở cửa văn phòng hô một tiếng.
Hoắc Đình buông bút đứng lên.
Mới vừa đi tới cửa, Giang Đại Vĩ đã dán lại đây, vừa hướng về phía anh làm mặt xấu vừa nhỏ giọng nói: “Lão đại, là điện thoại của chị Vi Vi, hai người ở tỉnh thành lại gặp nhau có phải hay không? Chị ấy có cùng em hàn huyên vài câu, em cảm thấy hai ngươi còn có chút gì đó nha.”
Giang Đại Vĩ trước kia chính là lính dưới trướng của Hoắc Đình, sau đó anh ta xuất ngũ cũng đi theo Hoắc Đình cùng vào thị Cục Công An, quan hệ của hai người không giống bình thường.
Anh ta biết đoạn quá khứ của Hoắc Đình cùng Lục Bách Vi, khoảng thời gian Lục Bách Vi cùng Hoắc Đình gửi thư tín, toàn bộ trung đoàn đều biết, diêm vương mặt lạnh Hoắc Đình mỗi lần nhận được thư của người yêu, cả người đều trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, còn thỉnh thoảng cười cười.
Không chỉ Giang Đại Vĩ, gần như toàn đại đội đều có ấn tượng vô cùng tốt với Lục Bách Vi, bởi vì mỗi lần Hoắc Đình nhận được thư của Lục Bách Vi, bọn họ đều có thể trải qua mấy ngày huấn luyện thoải mái nữa mà!
Hoắc Đình cũng không có nói qua nguyên nhân Lục Bách Vi chia tay với mình, nên Giang Đại Vĩ này vẫn luôn cho rằng là Thẩm Hoa Nùng thừa dịp Lục Bách Vi trở về thành phố, Hoắc Đình sinh bệnh, lại đập chậu cướp bông, gạo nấu thành cơm với Hoắc Đình.
Xui xẻo chính là, Thẩm Hoa Nùng lại mang thai, Hoắc Đình xuất phát từ trách nhiệm mới bất đắc dĩ cùng Lục Bách Vi chia tay, đổi thành cưới Thẩm Hoa Nùng!
Còn việc sau này Lục Bách Vi gả chồng, không trở lại, đó không phải bởi vì quá thương tâm sao? Trách không được người ta.
Dù sao, đối với kiểu phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ như Thẩm Hoa Nùng Giang Đại Vĩ cho dù còn chưa gặp qua, cũng vẫn luôn chán ghét phỉ nhổ, tóm được cơ hội liền khuyên Hoắc Đình cùng cô ta ly hôn! Cũng cảm thấy rất tiếc nuối cho Hoắc Đình cùng Lục Bách Vi!
Lần này cũng như cũ, thấy Hoắc Đình đanh mặt, sắc mặt rõ ràng rất khó coi, anh ta cũng không tiếp tục cợt nhả, gãi gãi trán, tròng mắt đảo liên tục.
“Lão đại, anh và Chiêu Chiêu không có người phụ nữ tốt nào chăm sóc, cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, anh hiện tại còn chưa đến 30 đâu, sau này phải làm sao bây giờ? Mỗi ngày sống cuộc sống thanh tịnh như hòa thượng, ai chịu nổi? Nghe em nói, anh nên tàn nhẫn một chút, ly hôn với người phụ nữ kia đi thôi!”
Hoắc Đình cũng không để ý tới đối phương, trực tiếp cầm lên điện thoại, “Alo?”
~~
【 Nhà hát nhỏ 】
Thẩm Hoa Nùng: Có phải thấy vô cùng cảm tạ tôi về ‘chi ân’ thiến người không?
Hoắc Đình: Tôi cảm thấy, có lẽ cô mới là người phải có ‘chi tâm’ cảm kích hơn đấy! Rốt cuộc người được lợi vẫn là cô!
Thẩm Hoa Nùng:......
~~