Ngụy Bằng Phi nào dám giấu giếm, cũng hoàn toàn không có thái độ kiêu căng như lúc ở cạnh Thẩm Hoa Nùng, ngoan ngoãn nói: “Có vài người tới tìm chú Thẩm, trong đó có hai người là bác sĩ, cháu nghe mấy người kia nói, chú Thẩm được mời gia nhập vào tổ nghiên cứu nhỏ nào đó, đi nghiên cứu thuốc đặc trị virus, lập công chuộc tội.
Ông nội của cháu nói đó là chuyện tốt. Chú Thẩm và anh Minh Trạch không rời đi được, bảo cháu đi gọi Thẩm Hoa Nùng, nói Hoa…… chị ấy tới thương lượng mọi chuyện.”
Hoắc Đình nhíu mày, thuận tay đóng cửa lại: “Cô ấy đã qua đó rồi, có lẽ là đi ngược hướng với cháu, hiện tại hẳn là đã tới nơi rồi, đi, ta cùng cháu qua đó nhìn xem.”
Ngụy Bằng Phi kinh ngạc nhìn anh.
Hoắc Đình không bận tâm tới sự hiếu kỳ của cậu bé, đã dẫn đầu bước đi về phía trước, chỉ nháy mắt đã quẹo vào hẻm nhỏ, Ngụy Bằng Phi nhanh chóng cất bước theo kịp.
Hai người câu được câu không nói chuyện, chủ yếu chỉ là Hoắc Đình hỏi, Ngụy Bằng Phi đáp.
Sau vài câu hỏi, trong lòng Hoắc Đình liền hiểu rõ.
Xem ra người sau lưng nhà họ Thẩm thật là có chút bản lĩnh, tuy rằng không phải giúp Thẩm Khắc Cần sửa lại án xử sai, nhưng có thể nhân cơ hội này đưa người cứu vớt trở về.
Hai cha con Thẩm Khắc Cần và Thẩm Minh Trạch nếu như đều đi rồi, anh muốn điều tra chuyện năm đó sẽ càng khó.
Thẩm Khắc Cần nếu thật sự có bản lĩnh điều chế thuốc đặc trị sốt rét , Hoắc Đình không muốn bởi vì tư thù cá nhân mà kéo ông ta xuống bây giờ, như vậy không chỉ là đang trả thù họ Thẩm, cũng là tai họa cho mấy vạn người bệnh, bao gồm có những chiến hữu đang ở tiền tuyến, anh sẽ không ích kỷ như vậy.
Thẩm Khắc Cần sắp rời đi, nếu anh lại cùng Thẩm Hoa Nùng ly hôn, cả nhà họ Thẩm đều chạy mất…… Vậy anh còn tra cái gì? Cho dù có điều tra được cũng trừng phạt không được bọn họ.
Như vậy, anh không thể để Thẩm Hoa Nùng đi.
Nói anh không từ thủ đoạn cũng được, nói anh không đủ quang minh lỗi lạc cũng thế, anh đã quyết định, sẽ ra tay từ Thẩm Hoa Nùng!
Thẩm Khắc Cần không nói ra chân tướng năm đó, cũng không nhận tội, Thẩm Hoa Nùng cũng chỉ có thể trở thành công cụ để kiềm chế ông ta, cho đến khi anh điều tra được sự thật mới thôi.
Anh có kiên nhẫn, nhưng người phụ nữ Thẩm Hoa Nùng này lại không có kiên nhẫn dây dưa với anh, có Thẩm Hoa Nùng gây áp lực cho Thẩm Khắc Cần, nói không chừng còn có được hiệu quả không tưởng.
Nếu Thẩm Khắc Cần chính là hung thủ, vậy thì họ Thẩm thiếu nợ nhà anh một mạng!
Vậy trách không được anh.
Tóm lại không thể để cho bọn họ chạy hết được!
Suốt đường đi anh luôn âm trầm, Ngụy Bằng Phi chào anh một tiếng rồi đi nhặt củi.
Hoắc Đình đi một mình trên đê, rất xa đã thấy chiếc xe hơi công vụ đỗ ở đó, bên xe có đứng vài người, không có băng ghế, cứ như vậy đứng quanh nói chuyện.
Thẩm Hoa Nùng cùng Chiêu Chiêu quả thật đã tới rồi, lúc trước lúc cô ta nấu cơm còn thấy mặc chiếc áo cũ xám xịt, mới chỉ ăn xong bữa cơm chiều, vậy mà đã thay đổi một chiếc váy liền thân vàng nhạt chiết eo, tóc cũng được chải chuốt qua.
Cô ta nắm tay Chiêu Chiêu, đứng ở giữa một đống đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen rất nổi bật.
Đó thật sự là Thẩm Hoa Nùng.
Đỏm dáng, nói toạc ra là ham hư vinh!
Mặc dù Hoắc Đình chán ghét cô ta, cũng không thể phủ nhận cô ta thật sự rất xinh đẹp, chỉ nhìn từ xa như vậy, da thịt trắng mịn như tuyết, mái tóc đẹp đen như mực, cổ thon tinh tế nhu mỹ, dáng người càng là đường cong rõ ràng, mười phần hương vị phụ nữ, người bên cạnh cô đều bị biến thành màn hình phẳng không hề có đường cong nào đáng nói.
Đáng tiếc, kiểu xinh đẹp này, bởi vì tính nết của cô ta mà càng thêm có vẻ diễm tục, phù hoa, người ngoài nhìn vào, vừa thấy liền biết không phải người phụ nữ đứng đắn.
Không phải Hoắc Đình có thành kiến với cô ta, mà hành động của cô ta thật sự chứng minh những lời này.
Lúc này, Thẩm Hoa Nùng tuy rằng đối mặt với ánh nhìn của anh, nhưng lại hơi rũ đầu, làm người ta thấy không rõ sắc mặt của cô.
Hoắc Đình mới vừa đi tới gần, liền nghe thấy cô đang nói: “…… Hoắc Đình là một đồng chí tốt, tôi sẽ không tiếp tục kéo chân anh ta, nếu đoạn hôn nhân này là sai lầm, tôi sẽ mau chóng cùng anh ta ly hôn, sửa chữa lại sai lầm,
Nhưng mà, Chiêu Chiêu là con gái tôi, tôi không thể mặc kệ con bé, để con bé trở thành người hi sinh trong cuộc hôn nhân này, công việc của Hoắc Đình bận rộn, anh ta về sau cũng sẽ gặp được bạn đồng hành chung chí hướng cách mạng, cho nên tôi muốn……”
Quả nhiên như chính mình dự đoán, cô ta muốn đi theo trốn chạy.
“Không được!” Hoắc Đình trầm khuôn mặt đi tới, cách xa tầm 5 bước, gọn gàng dứt khoát từ chối cô, nói xong còn nhanh chóng nhìn quét một vòng.
Ngoại trừ Thẩm Khắc Cần cùng Thẩm Minh Trạch, có thêm năm người ngoài, tài xế đứng ở bờ sông phía xa ngắm phong cảnh, bốn người bên này thì có một người đàn ông khoảng tầm hơn 40 tuổi dẫn đầu, người đứng phía sau ông ta hẳn là thư ký, hai người này Hoắc Đình đều chưa từng gặp qua.
Mà hai người lúc này cũng đang đánh giá anh.
Hai người còn lại thì Hoắc Đình có ấn tượng, một cái là viện trưởng bệnh viện Nhân Dân thị xã Cánh Tiêu Cừ Thành, một người khác là thành viên đội nghiên cứu mà anh từng gặp, là từ chuyên gia từ Bắc Kinh đặc biệt điều xuống để nghiên cứu thuốc đặc trị bệnh sốt rét Kỷ Vi Dân.
Bọn họ từng gặp nhau trong lần anh đảm nhiệm an ninh cho hội nghị Chống sốt rét 2 tháng trước.
Bởi vì thói quen nghề nghiệp, Hoắc Đình đối với người đã từng gặp qua cho dù chưa từng chính thức nói chuyện, đều sẽ có chút ấn tượng, dù lần đầu tiên thấy Kỷ Vi Dân cậu ta vẫn là tên tiểu bạch kiểm (*), mà hiện giờ lại là vẻ mặt tang thương, đôi mắt che kín tơ máu, râu ria xồm xoàm, nhưng anh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay.
(*)tiểu bạch kiểm: ngoài nghĩa tiêu cực (trai bao) thì từ này cũng dùng để miêu tả người đàn ông trắng trẻo xinh đẹp, vẻ ngoài mềm yếu, không hề thô kệch.
Tuy nhiên, Kỷ Vi Dân hẳn là không nhớ rõ anh, còn đang đánh giá anh.
Mà Tiêu Cừ Thành hiển nhiên cũng là quen biết, hướng về phía anh gật đầu một cái, Hoắc Đình cũng gật gật đầu, vẫn chưa nói chuyện, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, dừng ở trên người Thẩm Hoa Nùng.
Thẩm Hoa Nùng oan ức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hoắc Đình mím chặt môi, trong lòng đang cười lạnh.
Oan ức?
Cô ta có cái gì mà phải oan ức?
Phụ nữ và đàn ông…… Ở trong mắt người khác, luôn là phụ nữ chịu thiệt, nhưng anh mới là người nên cảm thấy oan ức và thiệt thòi đó.
Sửa chữa hôn nhân sai lầm?
Trả lại tự do cho anh?
Lời này nói thật đúng là còn hay hơn hát, đừng tưởng rằng anh không biết cô ta đang có chủ ý gì.
Muốn chạy sao?
Không có cửa đâu!
Anh nhìn thẳng Thẩm Hoa Nùng, rất dứt khoát tỏ rõ thái độ của bản thân: “Tôi không đồng ý ly hôn, càng không đồng ý để cô đưa Chiêu Chiêu đi!”