Đây là một loại bệnh, chính bản thân Hoắc Đình cũng rất rõ ràng.
Đây là điểm yếu khiến cuộc đời quân sự của anh gặp trắc trở.
Năm mười sáu tuổi anh nhập ngũ, tuy rằng thời điểm nhập ngũ đã giải phóng, nhưng ở vùng biên giới quốc gia vẫn có vài trận chiến lớn lớn bé bé, nạn trộm cướp tàn sát bừa bãi ở khắc nơi trong nước, biên giới thì xung đột không ngừng, hơn nữa các hoạt động gián điệp cũng đặc biệt thường xuyên, chiến tích quân sự của anh thật sự là dùng máu để đổi lấy.
Kẻ địch dùng dao thật súng thật, Hoắc Đình trước nay đều không sợ, cũng chưa từng lùi bước.
Nhưng rất nhiều thời điểm, anh phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù núp bóng trong quần chúng nhân dân, còn giảo hoạt lấy quần chúng làm vỏ bọc, vì sự an nguy của quần chúng, cũng không thể bỏ mặc tất cả mà đánh đánh giết giết.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, trong một lần Hoắc Đình phụ trách hành động bắt giữ, kẻ xấu đã lợi dụng sơ hở, không chỉ tổn thất mất vài đồng đội, kẻ địch còn chạy vào trường học và kích ngòi thuốc nổ đã giấu sẵn ở đó khiến không ít trẻ em bị thiệt mạng.
Chính mắt nhìn thấy chiến hữu hy sinh cùng hiện trường thảm thiết ở trường học, Hoắc Đình đã phẫn nộ tự trách rất nhiều, không thể khống chế được mà đại khai sát giới.
Bởi vì sợ việc nổ súng sẽ kích thích những kíp nổ khác còn chưa hoạt động, cũng lo lắng sẽ cướp cò tổn thương người vô tội, anh đã dùng tay không một đường giết địch, loại vật lộn kích thích này khiến nhiệt huyết sôi trào...... quá mức.
Tuy rằng cuối cùng đã phá hủy được cứ điểm của gián điệp , cũng thành công ngăn cản bọn chúng kích nổ thuốc nổ còn dư lại, cứu vớt không ít người, nhưng chuyện này vẫn để lại bóng ma trong lòng Hoắc Đình.
Trước vụ việc này, Hoắc Đình đã từng gặp qua hiện trường còn thảm thiết hơn tình huống này, cũng không phải là không có phẫn nộ hay nóng nảy, mới đầu chính anh cũng không có để chút bóng ma này ở trong lòng, chỉ nghĩ sẽ giống trước kia, sau một thời gian sẽ dần tốt hơn, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn chút, cố gắng không để những cảnh tượng thê thảm như vậy xảy ra.
Nào biết, lần này chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, kể từ lần đó, một khi anh bị chọc giận lúc giao đấu với kẻ địch, anh sẽ không khống chế được mà nổi lên sát tâm.
Người đã từng xông pha chiến trường, từng giết người dù ít dù nhiều sẽ sinh ra khuynh hướng bạo lực như vậy.
Mà ở thời đại này cũng không có ai xem đó là bệnh, thậm chí còn có người xem đây là nhiệt huyết nam nhi.
Hoắc Đình ngay từ thời điểm lần đầu mất khống chế cũng không có quá để ý.
Nhưng sau vài nhiệm vụ kế tiếp, anh phát hiện chính mình càng giết lại càng hưng phấn, nghiêm trọng nhất có một lần, nếu không phải có mấy chiến hữu cùng nhau lao tới ngăn anh lại, rất có thể anh đã giết sạch những người còn sống.
Hoắc Đình là người rất biết tự chủ, tình huống mất khống chế như vậy anh không thể tiếp nhận.
Càng không thể khống chế càng muốn khắc phục, thời gian dài, loại áp lực về mặt tâm lý này dần dần biến thành biểu hiện bệnh lý.
Ra mồ hôi, nôn nóng, hai mắt đỏ ngầu vẫn còn nhẹ, thời điểm nghiêm trọng, Hoắc Đình căn bản còn không nhớ rõ bản thân mình đã làm cái gì.
Nghe chiến hữu nói có nhiều lần sau khi anh rời khỏi hiện trường liền biến mất, không có ai biết anh đã đi nơi nào.
Hỏi anh, chính anh cũng không nhớ rõ.
Cố gắng khắc phục, Hoắc Đình cũng không thể không đối mặt với hiện thực.
Chiến sĩ trên chiến trường cần phải có tâm huyết cùng dũng mãnh, nhưng mà cũng không thể giống như một tên đồ tể bệnh hoạn đánh mất cả lý trí được.
Cũng là bởi vì như thế, anh mới chuyển nghề.
Vẫn rất luyến tiếc nghề nhà binh, cho nên anh lựa chọn công việc có tính chất tương tự là cảnh sát, trở thành cảnh sát cũng sẽ gặp được kẻ xấu, nhưng so với hoàn cảnh trước kia từng phải đối mặt thì yên bình hơn rất nhiều.
Hiện giờ đã hơn ba năm rồi, anh cũng dần quen với cuộc sống hiện tại, loại bệnh trạng này cũng chậm rãi giảm bớt, gần đây anh có một khoảng thời gian dài không bị mất ký ức nữa.
Hoắc Đình cười khổ, vốn dĩ còn cho rằng chính mình đã có thể khống chế cảm xúc rất tốt, đã dần khôi phục, nhưng ngày hôm qua lúc ở tỉnh thành vô tình bắt được manh mối về cái chết của cha, anh lập tức kích động, sau đó......
Chờ tới lúc anh tỉnh táo lại, cũng đã leo lên xe đạp xuất hiện ở công xã Hồng Tinh, vừa lúc thấy được chuyện mà người vợ trên danh nghĩa của mình là Thẩm Hoa Nùng làm với Lý Bảo Gia.
Còn quá trình kia đến tột cùng đã xảy ra cái gì, sao anh lại chạy từ tỉnh thành trở lại, sao lại chạy tới khu rừng nhỏ sau trường tiểu học?
Anh lại không hề có một chút ấn tượng nào.
Anh cũng thật sự không nghĩ ra sao bản thân có thể khốn kiếp bỏ lại cô con gái 3 tuổi đang đau ốm, để con bé một mình ở nơi tha hương đất khách chữa bệnh rồi một mình chạy tới đây.
Chiêu Chiêu hiện tại tuy rằng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng nếu không có anh ở bên cạnh, có thể sợ hãi, có thể sẽ khóc hay không ? Có thể còn không chịu ngoan ngoãn chích uống thuốc?
Nhớ tới con gái, Hoắc Đình lập tức thấy lòng nóng như lửa đốt, hận không thể có được đôi cánh mà bay nhanh trở về.
Anh vứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn kia đi, chuyên tâm đạp xe lao vút đi.