Thẩm Hoa Nùng đi lên đê, còn chưa đi xa, liền thấy một người đang tập tễnh đi lên từ phía sườn đê.
Là Từ Bỉnh Vinh.
Hai tay ông ta còn cầm theo thùng gỗ nhỏ, Thẩm Hoa Nùng trên cao nhìn xuống, chỉ thấy bên trong chứa đầy cục gạch.
Thẩm Hoa Nùng nhìn về phía sau ông ta, nơi đó có một lò gạch, có thể nhặt được gạch cũng không kỳ quái.
Đây là thời điểm phong trào “Nông nghiệp học đại trại, công nghiệp học quốc khánh” mới vừa vận động hứng khởi mấy năm trước, công xã Hồng Tinh đã xây dựng lò gạch này trên mảnh đất trống bên cạnh khu phần mộ tổ tiên của người ở trong thôn, học tập những công xã khác đốt lửa nung gạch.
Vừa mới bắt đầu quả thật người dân công xã đều hưởng ứng, hiện tại mỗi nhà đều xây dựng tường bằng hỗn hợp đất sét nhão và rơm rạ, cũng lợp mái ngói. Nhưng mà mấy năm trước, sau khi lò nung xảy ra sự cố chết người, chất lượng gạch cũng không bằngmấy bên khác, cho nên lò gạch này mới bị bỏ hoang.
Sau đó, trong thôn lại sửa chữa lạch nước, đào lạch ngòi, bùn đất không có nơi nào chứa, liền đổ hết về phía lò gạch, qua mấy năm thì nơi này hình thành nên một ụ đất cao chừng 20 thước, mặt trên cỏ dại đã mọc thành cụm, nhìn thoáng qua giống như một gò đất nhô lên từ bình nguyên.
Kết cấu bên trong lò gạch đều bị đống đất bao trùm , từ bên ngoài nhìn qua chỉ giống như một sườn núi cùng đáy cốc có một cổng vòm.
Khe cửa tối om trông đáng sợ, hơn nữa còn lưng dựa mồ mả của Hoắc thị, càng thêm có vẻ khủng bố, rất ít người tiến tới khu lò gạch cũ này.
Hiện giờ, người trong thôn có xây nhà cũng đều đi ra bên ngoài mua gạch.
Lúc trước lò gạch này còn tiếp nhận lãnh đạo cấp cao tới thị sát, hoàn cảnh bên trong hẳn là sẽ không quá kém, chỗ này xem là vị trí đất trống duy nhất trong thôn, nhưng thật ra cũng có thể che mưa chắn gió.
Có người chết ở đây hay không, có phải dựa vào khu mồ mả hay không, Thẩm Hoa Nùng không sợ, tin tưởng những người đã từng ở nơi hoang vu cạnh nghĩa trang sườn núi đều sẽ không sợ.
Chỉ là, cô nhớ rõ lúc trong tiểu thuyết nhắc tới lò gạch, có viết qua một đoạn thế này.
Hoắc Đình mang Chiêu Chiêu đi viếng mộ cha mẹ mình thì có đi qua lò gạch này, Chiêu Chiêu hỏi tới, lại nói những lời người trong thôn dùng để hù dọa trẻ con, Hoắc Đình liền mang con bé đi vào khảo sát thực địa bài trừ mê tín.
Kết quả lại vô tình phát hiện ở bên trong cất giữ một lượng lớn đồ cổ, sách cổ.
Thời điểm Hoắc Đình phát hiện đồ cổ, thời cuộc đã chuyển biến tốt đẹp, anh ta giao tất cả đồ tìm thấy được cho cục văn hóa.
Ngày xưa vùng thôn Hạ Loan không có đại địa chủ, cũng không biết là người nào lại trộm đồ ở nơi này, Thẩm Hoa Nùng không có nhìn thấy kết cục, cũng không biết đáp án.
Hiện tại cũng không biết những đống đồ cổ, sách cổ đó đã được cho vào chưa, nếu như đã thả vào rồi, nếu bị bại lộ bây giờ, mấy thứ đó hẳn là giữ không nổi.
Không kịp nghĩ nhiều, Từ Bỉnh Vinh đã thở hổn hển lên tới đê.
Thẩm Hoa Nùng dừng chân, ông ta xốc mí mắt liếc qua cô một cái, không có biểu cảm gì.
Thẩm Hoa Nùng cúi đầu nhìn thùng gỗ trong tay ông ta, nhìn gần mới phát hiện bên trong tuy rằng gạch lớn nhỏ không đồng đều, nhưng rất nguyên vẹn, cũng rất sạch sẽ.
Không phải ông ta đã đi vào nhặt đó chứ? Ông ta đi vào?
Mấy món đồ bên trong……
Thẩm Hoa Nùng len lén liếc ông già kia, vừa né qua sườn dốc nhường đường.
Không ngờ Từ Bỉnh Vinh đột nhiên quay đầu lại, Thẩm Hoa Nùng gật gật đầu với đối phương, ông ta đã nhanh chóng quay đầu đi.
Nói thực ra , nhắc tới ông già này, trong lòng Thẩm Hoa Nùng còn có chút nhút nhát, chỉ trong cái liếc mắt ngắn ngủi, cô lại cảm thấy chút tâm tư nhỏ của mình đều bị đối phương nắm bắt.
Đợi người đi được vài bước, cô lại lần nữa nhìn qua lò gạch, đã hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ chọn lò gạch này làm nơi dừng chân sau ly hôn.
Mặc kệ là Từ Bỉnh Vinh bỏ vào, hay là ông ta đã phát hiện món đồ bên trong, tóm lại là có liên quan tới Từ Bỉnh Vinh, Thẩm Hoa Nùng không muốn dính líu vào, miễn cho cành mẹ đẻ cành con.
Cô chỉ muốn mang theo anh trai và cha đi theo con đường quang minh chính đại.
Dù sao, cô vốn dĩ cũng không muốn mạo hiểm giữ đống đồ văn vật kia, cũng không nghĩ tới ôm đống đồ cổ đó, về sau lấy ra làm giàu.
Vậy hãy để cho chúng có số phận như trong cuốn tiểu thuyết đi, thuận theo tự nhiên đi thôi.