Mua xong đồ, Thẩm Hoa Nùng vội vàng trở về phòng trực ban, tìm Trương Tiểu Hồng mượn con dao nhỏ gọt bút chì, lại hồ hởi bắt đầu viết chữ.
Trương Tiểu Hồng tò mò tiến lên xem, Thẩm Hoa Nùng cũng không che che giấu giấu.
“Cô cần bút thì có thể hỏi mượn tôi mà, ở chỗ tôi có sẵn, giấy trắng thì không nhiều lắm nhưng thật sự không thể cho cô mượn.”
Thẩm Hoa Nùng cũng không ngẩng đầu lên, “Không cần, đều là tài sản của nhà nước, sao có thể chiếm tiện nghi của nhà nước.”
Cô đang hạ quyết tâm, sẽ không để bệnh viện chiếm được một chút tiện nghi của mình, cho nên, vẫn là cái gì rõ ràng ra cái đó.
Trương Tiểu Hồng nghe vậy thì cười cười: “Đúng vậy, vừa rồi liền nghe Tố Mai nói cô có giác ngộ rất cao.”
Thẩm Hoa Nùng:…… cô tình nguyện suy nghĩ như vậy cũng không sao
“Cô nói ngải hoa vàng có thể trị được bệnh sốt rét à? Loại cây kia thì tôi biết nha, phía sau nhà cha tôi ở quê còn có một vùng mọc đầy đó, mùi khó ngửi lại gắt mũi.”
Thẩm Hoa Nùng viết xong một tờ lại đổi một tờ khác, trả lời cô ấy: “Tuy rằng khó ngửi chút, nhưng mà bản thân tôi thật sự cảm thấy hữu hiệu, vừa rồi thuốc để bác sĩ Kỷ cầm đi xét nghiệm, thật ra chính là ngải hoa vàng.
Tôi nghĩ đã có hiệu quả, vẫn là nên để mọi người đều biết, đều thử xem xem cũng còn tốt hơn là ngồi chờ chết, loại thuốc này là cha tôi kê cho tôi, trước khi tới bệnh viện ông ấy đã dặn tôi, nếu như có hiệu quả thì nhất định phải đem phương thuốc công khai.”
Nói xong thì cô ngẩng đầu, nhìn qua Trương Tiểu Hồng, có chút ngượng ngùng nói: “Hiện tại vật chất cùng dược phẩm đều thiếu thốn như vậy, nhân viên y tế ở bệnh viện như các cô cũng lo liệu không hết vì quá nhiều việc, mỗi ngày đều phải tăng ca.
Nếu như thuốc này thật sự có hiệu quả, còn có thể giảm bớt chút gánh nặng cho mọi người, tôi đây cũng là không nói khoác, có hiệu quả hay không còn phải chờ xem kết quả bên phía bác sĩ Kỷ nữa.”
Lời này nói được thật sự quá trơn tru, tuy là mặt Thẩm Hoa Nùng dày, nhưng nói xong cũng không khỏi có chút nóng mặt.
Tuy nhiên nhìn thấy sắc mặt Trương Tiểu Hồng khẽ biến , cô lại ngầm hiểu, gãi đúng chỗ ngứa mà bổ sung một câu: “Nếu không phải là bác sĩ Kỷ, tôi có viết ra đây cũng sẽ không có người tin tưởng, anh ấy cũng thật lợi hại!”
Trương Tiểu Hồng mang vẻ mặt có chung vinh dự mà khen Kỷ Vi Dân, “Anh ấy là chuyên gia trẻ tuổi nhất của đội ngũ nghiên cứu bệnh sốt rét, là từ thủ đô điều lại đây, nghe nói……”
Thẩm Hoa Nùng cũng đi theo phụ họa.
Chỉ sau vài câu, Trương Tiểu Hồng cũng giật mình tự phản ứng lại rồi đổi chủ đề.
“Cũng không phải vậy sao, từ tháng tư cho đến bây giờ, chúng tôi đều không có thời gian nghỉ ngơi, bệnh viện bận rộn không thôi……”
Thẩm Hoa Nùng có thể nói vậy, cô ấy nghe xong liền vui vẻ, cũng khen ngợi: “Cha của cô thật đúng là người tốt, trước kia những phương thuốc trung y cổ truyền đều không chịu công khai, nói là cái gì dạy cho đồ đệ giỏi thì đói chết sư phụ, nếu như thật sự có thể cứu mạng người, nhà cô coi như làm được việc tốt rồi!”
Thẩm Hoa Nùng cười cười nói: “Những thứ này đều là chuyện nên làm.”
Cái gì gọi là trợn tròn mắt nói dối, là đây chứ đâu.
Thẩm Hoa Nùng trong lòng thì đang thấy phun tào (.), trên mặt lại tỏ ra cảm kích, nói xong lại cúi đầu tiếp tục viết viết vẽ vẽ.
(*)Thổ tào (tiếng Trung: 吐槽, thường được dịch sang tiếng Việt là Phun tào) là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
“Ôi trời, cô vẽ ngải hoa vàng trông cũng thật giống……” Trương Tiểu Hồng cầm ly nước trên tay đứng ở sau lưng nhìn cô viết viết vẽ vẽ.
Thẩm Hoa Nùng giải thích: “Người nhà quê đều dễ dàng lẫn lộn giữa ngải hoa vàng và cây tần ô dại, hai loại này có mùi tương tự, vẻ ngoài cũng giống nhau, hơn nữa bọn họ đều không biết chữ, tôi vẽ qua cho đơn giản, cũng miễn cho bọn họ lấy nhầm, cây tần ô dại tôi cũng đã thử qua, không có hữu hiệu như ngải hoa vàng.
Hơn nữa, còn có một số người thành phố khả năng đều chưa từng gặp qua ngải hoa vàng, nói không chừng ở bên bờ sông cũng có, miễn cho bọn họ chỉ biết tên mà không biết hình dáng, phải đi hỏi người khác.”
Trương Tiểu Hồng khen ngợi: “Cô thật đúng là cẩn thận, ngay cả chuyện này cũng nghĩ tới.”
“Là chuyện nên làm mà.”
“Vậy để tôi giúp cô đi, tôi cũng bận rộn xong cả rồi.” Trương Tiểu Hồng nóng lòng muốn thử.
Thẩm Hoa Nùng uyển chuyển từ chối, “Không cần đâu, tự tôi có thể vẽ xong, hơn nữa cô là vì nhân dân phục vụ, bận rộn xong rồi thì nghỉ ngơi một chút mới có thể lên tinh thần rồi lao đầu vào công việc, tôi dù sao cũng nhàn rỗi mà, lo liệu không hết quá nhiều việc thì lại tìm cô hỗ trợ.”
Trương Tiểu Hồng bị mấy mời nói vỗ mông ngựa điêu luyện làm cho toàn thân thoải mái, chỉ cảm thấy mình đã tìm được tri âm: “Vẫn là cô hiểu được nỗi vất vả của người làm y tế chúng tôi, có chút người thật là……”
Còn không có chờ cô ấy phun tào xong, Thẩm Hoa Nùng đã vẽ xong được một chồng giấy rồi.
Hơn nữa còn chưa tới hai giờ, cô đã tỏ ra lơ đãng một cách chuyên nghiệp mà thể hiện ra bản tính cao thượng sâu sắc của bản thân, cùng với sự khích lệ thấu hiểu sâu sắc khiến Trương Tiểu Hồng —— một cô gái nghe nói xuất thân là con của cán bộ cấp cao phải lau mắt mà nhìn đối với cô và cha cô.
Đương nhiên, cô cũng không có thổ lộ Thẩm Khắc Cần tên, liền chờ ngày sau vả mặt Tôn Cương .
Tôn Cương loại người này nên ế đến già thì hơn, còn muốn theo đuổi Trương Tiểu Hồng có điều kiện khá giả ư?
Thẩm Hoa Nùng muốn tặng hắn ba chữ: Tưởng bở!
Đừng nói Trương Tiểu Hồng, hắn không xứng với bất kỳ cô gái tốt nào.
Cô nhất định sẽ cứu vớt Trương Tiểu Hồng ra khỏi vận đào hoa thối này.
Bên này cô mới vừa buông bút, lắc lắc tay, điện thoại của Kỷ Vi Dân bên kia liền gọi tới.
Trương Tiểu Hồng mặt đỏ rần nghe xong điện thoại, chờ sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt đầy vui mừng:
“Hoa Nùng, thật sự có hiệu quả! Bác sĩ Kỷ nói chính loại thuốc cô đưa cho anh ấy có dược tính chống sốt rét! Anh ấy đã xác định! Hiện tại báo cáo đều đã viết xong, ngay cả viện trưởng cũng đều kinh động, còn đang bảo cô đi tới gặp đó! Hẳn là hỏi cô chuyện về ngải hoa vàng.”
Biểu hiện của Thẩm Hoa Nùng trông càng ngạc nhiên vui mừng hơn đối phương, nhân tiện khống chế không được mà phì cười, “Thật vậy chăng, Tiểu Hồng! Vậy thì thật tốt quá, bác sĩ Kỷ cũng thật lợi hại!”