Mục lục
Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Bách Vi còn nhớ rõ năm đó cô nhắc tới chuyện chia tay với Hoắc Đình sau khi anh nhận được tin liền vội vàng từ doanh trại xin nghỉ trở về tìm cô, khi đó hai mắt anh đầy tơ máu, dáng vẻ suy sụp, râu ria xồm xoàm tiều tụy, trông đáng yêu biết bao!

Đều do bản thân cô có mắt không tròng, bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy, cũng may hiện giờ cô đã trọng sinh, tuy rằng đã từng gả một đời chồng, nhưng cũng đã kết thúc hôn nhân với Tề Kiến Quốc.

Bản thân cô cũng biết, đàn ông mà, khẳng định đều có chút để ý chuyện mình đã kết hôn, nhưng mà Hoắc Đình không phải cũng kết hôn rồi sao?

Hơn nữa tình trạng hôn nhân của anh ngay cả vỏ ngoài hạnh phúc cũng không có, nhìn tình huống suốt ba năm qua, hẳn là còn chật vật hơn cả mình.

Hai người cũng đổ vỡ trong hôn nhân không phải càng có thể an ủi lẫn nhau, cho nhau ấm áp hay sao?

Cô ta nhất định sẽ dốc hết sức lực để hàn gắn vết thương của anh, người buộc chuông phải là người tháo chuông, cô nhất định có thể cứu vãn trái tim người đàn ông kiêu ngạo này một lần nữa.

Tự an ủi bản thân một phen, Lục Bách Vi đang muốn nói gì đó, có thể thấy được Hoắc Ma Tử đang cầm bình nước sôi lạnh mặt đi tới, một giây đồng hồ trở lại hiện thực, giọng điệu yếu ớt nói: “Vâng, ông ấy đang ở đây, em đưa điện thoại cho ông ấy.”

Lại âm thầm bổ sung một câu trong lòng, nhanh bảo cả nhà cực phẩm này cút đi! Sao lại có loại người không biết tốt xấu thế này cơ chứ!

Lục Bách Vi cũng chỉ là nể mặt Hoắc Đình, mới có ý tốt tìm bạn móc nối quan hệ, để người nọ đưa một nhà Hoắc Ma Tử từ thị xã Cánh tới tỉnh thành.

Cô ta cho rằng, nếu không phải cô ta hỗ trợ, thằng nhóc Hoắc Chí Cao kia nói không chừng sẽ có kết cục khác rồi, không cầu bọn họ hồi báo cũng thôi, ít nhất có thể ở trước mặt Hoắc Đình để lại ấn tượng tốt!

Nào biết, trên xe trạm thú ý cô ta nhờ được không chỉ có một nhà Hoắc Ma Tử còn chở thêm mấy con trâu, trên đường cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trâu đột nhiên nổi cơn điên, còn xém chút nữa đã mất một con.

Số trâu đó đều là tài sản chung, mất rồi ai có thể gánh vác trách nhiệm đây? Cho nên việc tìm trâu lại tốn không ít thời gian.

Mà người bạn ở trạm thú ý mà Lục Bách Vi tìm tới, bởi vậy đã cãi nhau một trận với nhà Hoắc Ma Tử .

Đến tỉnh thành, bệnh tình Hoắc Chí Cao nguy kịch, cũng may trải qua một phen cấp cứu cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm.

Chuyện này cũng coi như là hữu kinh vô hiểm (*), cũng coi như được với là một chuyện tốt đi?

(*)Hữu kinh vô hiểm : Cả quá trình nhìn như tình thế nghiêm trọng nhưng cuối cùng cũng không có nguy hiểm gì xảy ra, đạt được kết quả mong muốn.

Ít nhất dù thế nào cũng không thể đổ lên đầu cô được đúng không?

Lục Bách Vi cảm thấy bản thân ủy khuất đến mức ức chế, một nhà Hoắc Ma Tử lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ta!

“Người phụ nữ thấy tiền sáng mắt có thể vứt bỏ chú Đình/Yêu cha, sẽ là loại người tốt hay sao? Cùng với tên bạn bác sĩ thú y coi thường mạng người thì có gì tốt lành chứ?”

Một nhà này không biết rõ phải trái đạo lý, cứ khẳng định cô ta không có ý tốt, giới thiệu cho người mạng xem mạng người còn không bằng gia súc, thà rằng đi tìm gia súc cũng không muốn lên đường, thiếu chút nữa đã hại chết Hoắc Chí Cao cứu giúp không kịp!

Cô con dâu Viên Thu Phân của Hoắc Ma Tử càng là không biết phải trái, xông lên muốn cùng Lục Bách Vi liều mạng, nếu không phải được bạn bè ngăn cản, Lục Bách Vi đã bị cô ta cào rách mặt rồi.

Nói tới đây, lại nghĩ tới thuốc mà Thẩm Hoa Nùng cho Viên Thu Phân, trên đường cô ta cũng không có cho con trai uống, cũng không phải là quên mất, ở mà lúc Hoắc Chí Cao run rẩy, cô ta có lấy ra bình thuốc của Thẩm Hoa Nùng cho.

Uống? Hay không uống?

Chuyện này với Viên Thu Phân mà nói, là một vấn đề rất rối rắm.

Cô ta đánh cuộc không nổi, cũng không chấp nhận nổi kết quả xấu , càng gánh vác không nổi nguyên nhân bởi vì mình, mà tạo thành kết quả xấu cho con trai.

Tình ra, cô ta tình nguyện để trách nhiệm đổ lên đầu người khác.

Cho nên, khi quyền lựa chọn cùng trách nhiệm đều nằm trong tay mình, cô ta suýt chút nữa đã bị ép điên.

Cũng may, cuối cùng sự ngờ vực của Viên Thu Phân về Thẩm Hoa Nùng vẫn chiếm thế thượng phong.

Cô ta bực bội hết sức, trái tim trở nên cứng rắn, trực tiếp ném thẳng cái bình thuốc kia xuống xe, kết thúc dứt khoát nỗi băn khoăn sợ hãi của bản thân.

Trước đó khi một nhà Hoắc Ma Tử đuổi tới, bệnh viện đã thu được tin tức hoa ngải vàng có thể chữa trị bệnh sốt rét, hiện tại thư từ qua lại không còn thông dụng, nhưng mà điện thoại vẫn phải có, loại chuyện liên quan tới mạng người này, cũng không ai lừa dối cả.

Hiện giờ không chỉ đã truyền khắp tỉnh Ngạc, ngay cả tới gần mấy cái bệnh sốt rét thi đỗ khu tỉnh cũng đều truyền tới.

Tất nhiên, một nhà Hoắc Ma Tử sau đó cũng biết được tin này.

Cháu trai thiếu chút nữa đã bệnh chết, Hoắc Ma Tử trách Viên Thu Phân có thuốc mà cũng không biết lấy ra, còn ném đi, thiếu chút nữa đã hại trưởng tôn của nhà họ Hoắc, Hoắc Quốc Đống thì càng tức không kiềm chế nổi, trực tiếp cho Viên Thu Phân hai cái tát.

Thuốc là Thẩm Hoa Nùng cho, nhưng tự Viên Thu Phân không hạ được quyết tâm cho con trai uống, cô ta không đổ trách nhiệm đầu Thẩm Hoa Nùng được, hối hận tự trách nghĩ mà sợ hãi, lại càng hận Lục Bách Vi.

Loại người này luôn có thói quen đem trách nhiệm đều đẩy cho người khác, lần này cô ta cũng là khó có dịp thông minh, biết Lục Bách Vi là muốn quay đầu nối lại tình xưa với Hoắc Đình, không nghĩ muốn đắc tội với nhà họ Hoắc, lúc này mới không kiêng nể gì.

Dựa theo phân tích của Viên Thu Phân, nếu không phải Lục Bách Vi nhiều chuyện, bọn họ thì họ đã không cần lăn lộn một chuyến tới tỉnh thành này, nếu không tới được, cô ta khẳng định sẽ đưa thuốc của Thẩm Hoa Nùng cho con trai uống, cái này không chỉ có có thể chữa bệnh, còn có thể khiến con trai đỡ khó chịu hơn! Lại có thể tiết kiệm được không ít tiền!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK