Thẩm Hoa Nùng đột nhiên chuyển hướng về phía này, cậu ta nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đi về phía trước ,đến bên cạnh Phương Quốc Khánh, cũng cầm đũa gắp một miếng gan heo.
Còn vừa ăn vừa khen, “Đầu bếp Phương, tôi cảm thấy không tồi, ăn ngon lắm, trước kia tôi có nghe đầu bếp Lưu nói gan xào không thể thái quá mỏng, hiện tại anh xem người ta thái kìa, thật mỏng, thoạt nhìn giống như nhiều ra thêm một đĩa, liếc mắt một cái nhìn qua đều thấy thịt, mà mùi vị này cũng thật thơm, ngon, ngon.”
Phương Quốc Khánh cũng gật gật đầu, nhìn Thẩm Hoa Nùng nói: “Đúng là không tồi.” Dừng một chút lại hỏi: “Có kinh nghiệm nấu một lượng lớn không?”
Nói nói lại chỉ một chiếc nồi lớn khác, “Xào nồi to dùng xẻng lớn cô có thao tác được không?”
Thẩm Hoa Nùng thật đúng là chưa từng nấu ăn với khối lượng lớn như vậy, cô ăn ngay nói thật: “Không có.”
Hơn nữa cũng không tính toán học kinh nghiệm này.
Cô không có cách nào tưởng tượng được dáng vẻ bản thân cầm chiếc xẻng to như vậy xào nấu đồ ăn.
Nói con người cô thích ra vẻ cũng được, nhưng cô chịu không nổi hình thức nấu ăn thô thiển như vậy, nếu nấu cơm đối cô lại trở thành một kiểu tra tấn, không hề có mỹ cảm nữa thì thật sự không có nghĩa lý gì để cô phải tiếp tục cả.
Tuy nhiên, cơ hội không phải lúc nào cũng có, đầu năm nay tìm công việc thịnh hành việc cha truyền con nối, hoặc là ưu tiên suất cho những người thân của nhân viên kỳ cựu, cơ hội tuyển người làm ở ngoài càng ngày càng ít, nếu không cũng sẽ không có nhiều thanh niên trí thức phải xuống nông thôn như vậy, hơn nữa cũng phải suy xét vấn đề thành phần, đây thật sự là cơ hội tốt mà ông trời dành cho cô.
Thẩm Hoa Nùng cũng không dự định sẽ từ bỏ cơ hội lần này, cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Tôi chỉ xào được đồ ăn trên nồi nhỏ, tôi tin tưởng tốc độ của mình sẽ không chậm hơn việc nấu nồi lớn. Nếu như anh chịu tuyển dụng tôi, tôi có thể truyền đạt lại công thức nấu ăn của mình.”
Câu nói trước thì hai người trong phòng bếp còn chưa có phản ứng gì, nói đến câu sau, Bành Chấn Hoa ngay từ đầu đã khen ngợi có thừa với Thẩm Hoa Nùng trực tiếp kích động mà gào lên: “Cô thật sự đồng ý dạy chúng tôi?”
Lúc này cậu ta đã hoàn toàn quên Thẩm Hoa Nùng xấu hay đẹp, nếu thật sự có thể học được bản lĩnh nuôi gia đình mới là chuyện quan trọng nhất.
Thẩm Hoa Nùng gật gật đầu: “Nói được thì làm được, đều là mấy món cơm nhà dạy mọi người cũng không sao, các người không tin thì chúng ta cũng có thể lập bản hợp đồng, à, cũng chính là giấy khế ước, còn việc dạy nghề thế nào thì về sau lại thương lượng.”
“Đầu bếp Phương!” Bành Chấn Hoa hưng phấn nhìn về phía Phương Quốc Khánh.
Lý Hiện Quân ở bên ngoài nghe được tiếng gào rú, lớn tiếng quát một câu: “Hầu Tử, cậu lại ồn ào cái gì thế?”
Không ai thèm phản ứng tới hắn.
Mặt Phương Quốc Khánh vẫn luôn không có biểu cảm gì, nghe được Thẩm Hoa Nùng nói như vậy đều thay đổi sắc mặt.
Anh ta từ đầu tới cuối đều chú ý tới thao tác của Thẩm Hoa Nùng, người thạo nghề vừa ra tay, nhìn là biết có đúng hay không.
Chỉ trong 10 phút ngắn ngủi Thẩm Hoa Nùng thi triển bản lĩnh cá nhân, anh ta đã biết ngay tay nghề nấu nướng của người phụ nữ này chắc chắn trên cơ mình, chỉ sợ so với đầu bếp Lưu trước kia vẫn luôn che giấu tay nghề với bọn họ cũng chẳng thua kém.
Ít nhất kỹ thuật cắt thái cùng nắm giữ độ lửa là không nhìn lầm, cái khác không nói, Đầu bếp Lưu xào gan còn phải cho thêm bột bắp đó, xào ra thành phẩm hương vị còn không bằng tinh tế bằng Thẩm Hoa Nùng làm.
Nếu cô ta thật sự đồng ý dạy……
Phương Quốc Khánh có khát vọng học được nghề nấu ăn, cũng không thèm để ý thân phận phụ nữ của Thẩm Hoa Nùng, tuổi cô còn nhỏ hơn mình, nhưng so về bản lĩnh, bái cô thành thầy cũng không có thiệt thòi.
Trong lòng anh ta cảm thấy nóng bừng, tuy nhiên trên mặt rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, chỉ là giọng điệu có chút gấp tiết lộ tâm tình kích động của chủ nhân nó.
“Vị nữ đồng chí này, cô hãy để tại tên và thông tin của mình đăng ký một chút, ngày kia hãy qua đây nghe kết quả .”
Trong lòng đã có quyết định, nhưng trình tự còn phải làm xong, nói nói, anh ta lấy ra một tờ giấy và bút từ túi tạp dề đưa cho Thẩm Hoa Nùng.
Thẩm Hoa Nùng tiếp nhận, mặt trên đã viết ba cái tên, xem chữ viết cùng tên hẳn là ba người đàn ông, Thẩm Hoa Nùng viết tên mình ở ngay dòng thứ 4.
Trước khi đi, cô do dự một chút, vẫn là nói với Phương Quốc Khánh: “Đầu bếp Phương, tôi kiến nghị anh thừa dịp lúc này còn chưa tới giờ cơm, đem thực đơn hôm nay cầm đi cho bác sĩ lành nghề ở bệnh viện nhìn xem.”
Biết rõ nói ra là nghi ngờ lão đại phòng bếp Phương Quốc Khánh, khả năng đắc tội anh ta, cô vẫn là nhịn không nổi.
Ở phương diện khác thì cô có thể lật mặt như bánh tráng, giở trò bịp bợm, nhưng mà đối mặt với trách nhiệm công việc, Thẩm Hoa Nùng cảm thấy thật sự không thể khiến lương tâm thất vọng.
Tạm thời không nói đến đồ ăn hôm nay ở nhà ăn xào nấu có tốt hay không, căn bản nhất là thực đơn này có vấn đề.
Gan heo cùng giá đỗ mà ăn chung, không có gì kỵ nhau, chỉ là chất dinh dưỡng khi ở trong hai thứ này bị triệt tiêu cho nhau, đối với bệnh nhân mà nói cũng không bổ sung được dinh dưỡng gì, trước kia cô còn phải cân đối dinh dưỡng cho khách hàng, còn phải cân nhắc tới chuyện thừa dinh dưỡng nữa đó, tuy rằng không phải có gì đáng kể, nhưng hiện giờ người ta còn chưa chú ý tới.
Còn nữa, củ niễng ăn chung với đậu hũ rất dễ tạo sỏi thận, nếu nhất định phải ăn cùng nhau, có thể đem củ niễng luộc qua trước để loại bỏ bớt axit oxalic, hiển nhiên, Phương Quốc Khánh vẫn chưa luộc qua.
Đương nhiên chỉ ăn một đũa hai đũa sẽ không có nguy hại quá rõ ràng, nhưng cô biết, những chuyện này rõ ràng có thể tránh được, tại sao lại không làm chứ?
Thực đơn 1 ngày mà đã có nhiều vấn đề như vậy, sau này thì sao? Tích lũy tháng ngày thì sao?
Cũng mặc kệ Phương Quốc Khánh nghĩ như thế nào, nói xong, cô liền rời đi, từ trong giỏ lấy ra khăn tay xoa xoa mặt, đứng ở hành lang sửa sang lại đầu tóc một chút, liền đi tới phòng trực ban của y tá.
Công việc của nhà ăn còn phải chờ thông báo, biến cố cũng không ít, vậy vụ làm ăn với mấy cô y tá nhỏ này, cô quyết định cần phải bắt được.
Hôm nay trong phòng trực ban cũng chỉ có Lưu Hà cùng Từ Lệ Lệ, lúc cô tới thì hai người còn đang ghé vào bàn trực điện thoại nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Thẩm Hoa Nùng, Lưu Hà lập tức vọt lên, “Hoa Nùng à, cô đã lâu không tới bệnh viện đó, còn đang mong cô lắm đây, hôm nay có mang cơm tới không?”