Dầu ớt cay nổng nổi trên 3 lớp lương bì mỏng, một trắng, một cà phê và một màu màu vàng nhạt, màu xanh tươi mát của dưa chuột trộn cùng mì căn tạo nên một đĩa đồ ăn đầy màu sắc, lại lấy đũa trộn đều, mùi hương lập tức tỏa ra.
Cả ba người đàn ông đều nhìn lại đây, Phương Quốc Khánh còn đỡ, chỉ là hai mắt có sáng một chút, Hầu Tử thì không che dấu nổi thèm thuồng mà nuốt nuốt nước miếng.
Gã béo duỗi cổ nhìn qua, không cho là đúng nói: “A, đây là lương bì của miền bắc, tôi từng ăn qua.”
Thẩm Hoa Nùng đẩy cái chén về phía trước, “Đây là do tôi tự làm, mọi người có thể nếm thử, hoặc là có thể nói ra một món đồ ăn nào đó, tôi sẽ tự tay làm, nếu cảm thấy không hài lòng, phí nguyên liệu sẽ do tôi trả.”
Phương Quốc Khánh khom lưng dưới bàn bán cơm lấy ra đôi đũa và hộp cơm của mình, gắp một đũa lương bì, trầm mặc nuốt xuống, sau đó quay qua nói, “Hầu Tử, Lý Hiện Quân, hai người các người cũng nếm thử xem.”
Hầu Tử tên là Bành Chấn Hoa, đã sớm chờ không nổi, Phương Quốc Khánh vừa mở lời, cậu ta liền chạy tới.
Gã mập Lý Hiện Quân thật ra lại rụt rè nói: “Tôi đã từng nếm thử đồ ăn chính tông rồi, Hầu Tử, tôi nói cho cậu biết, cái này phải bỏ chút dầu mè, lại thêm chút vừng hạt, như vậy mới là đúng điệu.”
Một chén nhỏ lương bì, ba người mỗi người chỉ cần hai ba đũa là ăn hết rồi.
Bành Chấn Hoa còn chưa đã thèm nhìn vào đồ trong giỏ của Thẩm Hoa Nùng, tán thành: “Ăn ngon, rất ngon đó.”
Phương Quốc Khánh đã kéo ra cánh cửa nách, nói với Thẩm Hoa Nùng: “Vào đi.”
Thẩm Hoa Nùng cười cười, xách theo giỏ đồ đi vào, đi theo Phương Quốc Khánh vào sau bếp, Bành Chấn Hoa cũng lập tức theo sau xem náo nhiệt, Lý Hiện Quân muốn kéo cậu ta ra gian ngoài nói chuyện, cậu ta cũng không chịu.
Phòng bếp không lớn, hai khẩu bếp lò lớn cùng một cái thớt dài, một chiếc giá gỗ cỡ lớn đã chiếm hơn phân nửa không gian.
Trong một góc còn có hai bếp lò than tổ ong, lần lượt để khay gỗ hấp cơm, lúc này đã có mùi thơm của gạo lan tỏa, nóng hôi hổi, theo Thẩm Hoa Nùng nhìn ra, ở nhà ăn này chỉ có hai thùng cơm là được nấu tốt nhất, mùi hương gỗ hòa vào mùi thơm gạo mới rất nồng nàn.
Cửa sau phòng bếp tuy rằng đã được mở ra, nhưng trong phòng vẫn oi bức chẳng khác nào cái lồng hấp.
Một người phụ nữ trung niên mặc áo trắng đang ngồi xổm ở cửa lột tỏi, thấy có người vào phòng bếp, bà ấy cũng chỉ nhìn nhìn thoáng qua một chút liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục bận rộn việc của mình.
Thẩm Hoa Nùng vừa tiến vào đã thấy chần chừ, trong lòng đã vì hoàn cảnh công việc tệ như vậy mà muốn bỏ cuộc giữa chừng. Nhưng ngẫm lại ba tệ cuối cùng trong túi, cô mới miễn cưỡng nhịn xuống, thật sự nóng chịu không nổi, mới hất tóc mái vướng víu qua một bên.
Trong phòng vô cùng nóng bức, cũng không ai chú ý tới cô.
Phương Quốc Khánh chỉ vào mấy khối gan heo trong chậu sắt bên cạnh, nói: “Hôm nay đồ ăn còn thiếu một phần gan heo xào rau củ, số gan heo này đồ ăn đặc biệt được phát dành cho bệnh nhân ăn, cô xem có thể làm hay không, đừng vì muốn thể hiện mà làm hỏng đồ ăn.”
Thẩm Hoa Nùng gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Cô đi xào thử một đĩa đi, dùng bếp lò bên kia, còn chưa có tắt lửa, trực tiếp dùng.”
Thẩm Hoa Nùng đem giỏ xách đặt ở một chỗ trống trên thớt, quét mắt qua một bên nhìn vị trí các loại gia vị, cô cầm lên một miếng gan heo đã ngâm nước đến trắng bệch, nói với Phương Quốc Khánh: “Phiền toái anh, nấu cho một gáo nước sôi.”
Phương Quốc Khánh phản ứng lại cô đang sai khiến mình, cân nhắc một lúc, đang chuẩn bị tiến lên làm, lại bị Bành Chấn Hoa ngăn lại, “Đầu bếp Phương, để tôi, để tôi, anh chỉ cần đứng bên cạnh nhìn là được.”
Ai nhóm lửa thì Thẩm Hoa Nùng không có ý kiến, cô nhanh chóng cắt gan heo thành từng miếng mỏng.
Phương Quốc Khánh vốn định nhắc nhở cô chỉ nên cắt nửa miếng gan heo miễn cho bị lãng phí, nào biết tốc độ tay của cô quá nhanh, chờ đến khi anh ta nghĩ muốn mở miệng, cô đã cắt đều hết rồi.
Một gáo nước rất nhanh được đun sôi, khi nước gần sôi già, cô liền đem gan heo thả vào nồi nước, đảo đảo một chút, lại vớt đồ ra ngay.
Thẩm Hoa Nùng đang đập gừng, Phương Quốc Khánh đột nhiên nói: “Bột ngô đã dùng hết rồi, còn chưa đưa tới.”
Thẩm Hoa Nùng đã sớm phát hiện, lúc này cô nóng bức đến mức không muốn nói lời vô nghĩa, trực tiếp không thèm hé răng.
Rất nhiều người xào gan heo đều sẽ thêm chút tinh bột để gan được mềm hơn, nhưng là nếu người biết nắm giữ lửa tốt, có thể hoàn toàn bù đắp cho việc thiếu gia vị.
Cô đánh giá lượng đồ ăn một chút, rồi lần lượt ước lượng gừng, nước tương, muối, bột ngọt, rượu, còn thả thêm một chút đường trắng, toàn bộ đặt trong chén nhỏ rồi khuất đều, sau đó mới đổ dầu vào trong chảo.
Thấy Bành Chấn Hoa đang nhìn chằm chằm mình, cô nói: “Cậu hãy cho lửa lớn hơn một chút.”
Bành Chấn Hoa “A” một tiếng, nhanh chóng kéo ống thổi lửa, tầm mắt nhịn không được nhìn về phía Thẩm Hoa Nùng, hơi nóng làm mờ đi khuôn mặt cô, trong đầu Bành Chấn Hoa lại hiện lên vẻ kiềm diễm mình vừa nhìn thấy.
Vốn dĩ thấy cô ăn mặc tóc tai xám xịt nên nghĩ là một bà chị già……
Không nghĩ tới bà chị này còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, vừa rồi cái trừng mắt kia……
Trái tim hiện tại còn run run.
Phòng bếp nóng như cái lò, bị đổ nhiều mồ hôi, những thứ ‘hóa trang’ trên mặt Thẩm Hoa Nùng lúc này đã trôi hết, chỉ là bản thân cô còn không biết.
Lúc này, dầu đã nóng, cô cầm lấy hoa hiên vàng cùng ớt xanh thả vào nồi, xào đến khi chín nửa phần thì thả gan heo, đảo đảo vài lần, sau đó lại cho nước sốt đã chuẩn bị vào, hơi nóng cùng mùi thơm từ chảo truyền ra, hai người bên cạnh còn chưa nhìn rõ được tình trạng đồ ăn trong đó, Thẩm Hoa Nùng cũng đã đặt xong đồ ăn lên bàn.
“Mọi người hãy nếm thử.”
Từ sau khi cô tiến vào phòng bếp đến khi hoàn thành xong món gan heo xào rau củ, còn chưa đến mười phút.
Phương Quốc Khánh sửng sốt, Thẩm Hoa Nùng đã buông xuống tóc mái.
Anh ta nhìn một đĩa đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ, vươn tay, yên lặng giơ đôi đũa vẫn chưa kịp buông xuống ra gắp đồ.
Bành Chấn Hoa thì đưa mắt nhìn qua Thẩm Hoa Nùng có chút tiếc nuối.