Theo thường lệ, cô đi về phía cuối thôn trước.
Mới vừa xuống đê, liền nhìn thấy Ngụy Triệu Đường bước chân vội vàng, vẻ mặt mỏi mệt đang chạy qua đây, thấy Thẩm Hoa Nùng, bước chân anh ta ngừng lại, thoáng thả chậm cước bộ, giương mắt nhìn về phía cô.
Thẩm Hoa Nùng cũng đang nhìn anh ta, đây vẫn là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy nhân vật nam số ba trong tiểu thuyết, nguyên chủ thì thật ra đã gặp qua, chỉ là không có ấn tượng gì.
Tuổi tác khoảng hơn 30, đường nét khuôn mặt đoan chính cương nghị, quần áo cũ nát, giày trên chân cũng rách thủng hẳn một lỗ, nhưng trông anh ta không hề chật vật, co quắp chút nào, mắt sáng như đuốc, sống lưng đứng đến thẳng tắp, bước chân như gió, tuy mỏi mệt nhưng tinh thần vẫn rất tràn trề.
Thẩm Hoa Nùng đặc biệt có hảo cảm đối với những người đàn ông có ý chí nghị lực mạnh mẽ, luôn cảm thấy loại người này có thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn, mặc kệ là trở thành bạn của bọn họ, hay là người dưới trướng, tuyệt đối đều được người này quan tâm tới.
Cô vẫn luôn rất rõ ràng bản thân mình muốn cái gì, đã từng, cô nghĩ tới sẽ tìm mẫu người đàn ông như vậy, mưa gió để người đó tới che chắn, cô mệt mỏi có thể trốn vào vòng tay anh.
Đáng tiếc, nhân vật nam số ba này là người theo đuổi nữ chính, cũng là kẻ thù của cô, càng miễn bàn còn mang theo đứa con vợ trước lớn như vậy, tự nhiên là không có đất diễn.
Trong lòng Thẩm Hoa Nùng có chút tiếc nuối, dù sao duyên phận của Ngụy Triệu Đường cùng nữ chủ là do chính cô phá hủy, hẳn là bọn họ cũng không thể trở thành bạn bè được.
Anh ta quá mức chính trực, tam quan cực kỳ đoan chính, cho dù đã rơi vào tình cảnh như vậy, đối với hai hộ khác đồng bệnh tương liên nhưng về mặt đức hạnh có khiếm khuyết, hay là những nhà hàng xóm hay chê bai cũng đều không quá thân thiện.Anh ta cùng cha con Thẩm Khắc Cần, Từ Bỉnh Vinh và Trình Lễ đều không phải cùng một loại người.
Mà Thẩm Hoa Nùng tự nhận, giác ngộ của cô hẳn là cũng chỉ hiếu thắng hơn Từ Bỉnh Vinh một chút đi, mấy mặt khác tất cả cô đều không bằng, cô cũng giống như nguyên chủ, đều là tư tưởng ích kỷ, còn hay toan tính từng bước, đúng là loại người mà Ngụy Triệu Đường khinh bỉ cùng phỉ nhổ.
Mà hai người đã tam quan bất đồng, thì không có cách nào trở thành bạn bè.
Nếu Ngụy Triệu Đường giống như mấy cô gái nhỏ thiếu sự trải đời, dễ lừa gạt như Lưu Hà và Từ Lệ Lệ, không chừng cô có thể thử xem, đáng tiếc cũng không phải.
Thẩm Hoa Nùng liếc mắt một cái liền đảo qua, thấy sắc mặt Ngụy Triệu Đường nhìn mình cũng còn tốt, ít nhất không có biểu hiện ra vẻ chán ghét, cũng chỉ khẽ gật đầu một cái, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, ngay cả dự định chào hỏi cũng không có.
“Cô……”
Không nghĩ tới, vừa mới lướt qua, Ngụy Triệu Đường lại gọi cô trước.
“Thẩm …… nữ sĩ.”
(*)Nữ sĩ (女士) kiểu như cách xưng hô lịch sự cho phái nữ, mình không biết từ nào phù hợp hơn nên đành để nguyên vì ở dưới chị Nùng có gọi đối phương là tiên sinh.
Trên con đê chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Hoa Nùng xác định là anh ta đang gọi, cô dừng lại bước chân, nghiêng đầu, lễ thượng vãng lai (.) gọi anh ta “Ngụy tiên sinh, ngươi có chuyện gì?”
(*)Lễ thượng vãng lai : Kiểu như có qua có lại
Trong lòng biết hẳn là anh ta muốn cảm ơn, bị một người có tam quan bất chính, đáng ghét như cô trợ giúp, Ngụy Triệu Đường hẳn là tâm tình vô cùng phức tạp.
Thẩm Hoa Nùng lại không cần anh ta nói lời cảm tạ.
Lời cảm ơn ngoài miệng thế này đối với Thẩm Hoa Nùng mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, còn không bằng chủ động hiểu ý người khác, gỡ bỏ bối rối cho người ta , để lại chút ấn tượng tốt.
Huống chi, từ trong tiểu thuyết cô biết được, Ngụy Triệu Đường cũng dính chiêu này.
Không chờ Ngụy Triệu Đường mở miệng nói lời cảm tạ, Thẩm Hoa Nùng đã chặn trước lời anh ta muốn nói: “Nếu như anh muốn nói mấy lời như cảm ơn, hoàn toàn không cần thiết, đây là thù lao mà con trai anh giúp tôi nhặt củi nhận được, tôi thật sự không rảnh để đi nhặt củi.”
Cô giúp Ngụy Đức Long thuần túy chỉ là vì bản thân, có thể mượn được duyên lành là tốt nhất, nếu như không thể, coi như thu phục cái ‘lốp xe dự phòng’ (ý chỉ một người yêu dự bị) của Lục Bách Vi, đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cô hy vọng, không có cơ hội để Lục Bách Vi giúp đỡ nhà họ Ngụy, Ngụy Triệu Đường sẽ không có tình cảm sâu đậm đối với Lục Bách Vi như trong tiểu thuyết, ít nhất cũng đừng suốt ngày giúp cô ta đối phó với cô, nể tình ơn cô cứu mạng lão gia tử, còn chừa lại chút tình cảm.
Nói xong, cũng mặc kệ Ngụy Triệu Đường có phản ứng gì, cô từng bước, từng bước đi xuống đê.
Ngụy Triệu Đường quả thật có chút xấu hổ, nhìn qua bóng lưng Thẩm Hoa Nùng nói một câu cực nhẹ “Cảm ơn”.
Bởi vì con trai ngày hôm qua bị tiêu chảy, còn lôi ra được mấy con giun đũa, thằng nhóc lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh đó thì rất hoảng sợ, khóc náo loạn hơn nửa đêm, anh cũng loay hoay với thằng bé cả một đêm, nên hôm nay bắt đầu làm việc muộn hơn ngày thường, cũng không tiếp tục trì hoãn, vội vàng rời đi.
Thẩm Hoa Nùng nghe thấy câu kia cũng không có quay đầu lại, chỉ nhếch nhếch khóe miệng, chờ khi thấy trước của nhà họ Thẩm đã đặt một bó ngải hoa vàng, tươi cười càng sâu.
Xem ra cậu nhóc này còn rất nghe lời.
Chỉ là nhà họ Ngụy trước kia cửa nẻo rộng mở, lúc này lại đóng kín mít.
Thẩm Hoa Nùng nhìn nhìn ván cửa kia, nghĩ thầm, thằng nhóc này hẳn là không muốn cùng cô nói chuyện, sợ cô sẽ xông vào à?
Cô mới không có rảnh như vậy, so với việc dỗ dành trẻ con, cô muốn được người ta dỗ dành mình hơn đó.
Đem cơm trưa chuẩn bị cho cha và anh đặt xuống, cô đang chuẩn bị rời đi, mới vừa xoay người, liền thấy có bóng người ở cửa chợt lóe, chờ ra khỏi cửa thì vừa thấy dưới chân có thêm một cái giỏ tre, bên trong có hai con cá trắm cỏ dài bằng chiếc đũa, còn có nửa giỏ tôm nhỏ.
Thẩm Hoa Nùng làm như không thấy, một chân lướt qua.
Lúc này, cửa phía trước mở ra.