Mục lục
Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn gây họa cho cô —— tuy rằng còn chưa thực hiện được, nhưng mà cũng không thể cứ dễ dàng buông tha hắn như vậy!

Thẩm Minh Trạch phản ứng còn nhanh hơn cô, anh giống như mãnh thú lao về phía trước, sau vài tiếng chửi rủa lôi kéo, anh liền kéo một chân Lý Bảo Gia trở về, ném Lý Bảo Gia trực tiếp ngã ở dưới chân Thẩm Hoa Nùng.

Sắc trời quá mờ, Thẩm Hoa Nùng thấy không rõ lắm biểu cảm mà Thẩm Minh Trạch cố tình che lấp, nhưng có thể nghe thấy trong anh nói bằng giọng mũi khàn khàn.

“Loại súc sinh này không thể để hắn chạy như vậy được! Nùng Nùng muốn xả giận như thế nào, anh trai giúp em.”

Anh đã khóc.

Trong lòng Thẩm Hoa Nùng không hiểu sao lại trở nên mềm nhũn, lần đầu tiên phát ra tiếng gọi từ sâu trong nội tâm : “Anh ơi.”

Thẩm Minh Trạch ồm ồm đáp lời, giọng điệu hung ác nói: “Không bằng dứt khoát đánh chết hắn luôn!”

Dựa theo suy nghĩ của anh, loại người xấu xa bắt nạt em gái mình thì phải đánh chết mới xong chuyện.

Thẩm Hoa Nùng biết Thẩm Minh Trạch còn chưa hiểu rõ ràng lắm nội tình, cô đương nhiên cũng biết Lý Bảo Gia đáng chết, chết một trăm lần đều không đủ, nhưng mà hắn không thể chết ở trên tay hai anh em bọn họ được.

Thẩm Hoa Nùng đưa ra chủ ý cho anh: “Có đôi khi chết không đáng sợ, sống sót mà chịu tội mới là đáng sợ nhất, anh, không bằng chúng ta liền dựa theo những lời hắn vừa nói đi.”

Thẩm Minh Trạch nhìn qua cô em gái đang cong môi cười xấu xa, tuy rằng em gái như vậy thật xa lạ, nhưng anh cũng không có nhiều hoài nghi, chỉ là trong lòng càng thêm nặng trĩu khó chịu.

Hoàn cảnh gắn liền với tính cách, đừng nói là em gái, chính là bản thân anh, mấy năm nay cũng đã thay đổi rất nhiều.

Hiện tại cho dù có bảo anh giết người, anh cũng là làm ra được , đừng nói gì đến chuyện nảy ra ý đồ xấu gì trong lòng, gần như là mỗi một ngày, ngay cả nằm mơ anh cũng suy nghĩ tiêu cực, nghĩ phải làm sao để trả thù đám người đã khinh nhục nhà mình.

Anh cũng rất nhanh cười đầy thâm ý với Thẩm Hoa Nùng, trong lòng cả hai đều ăn ý hiểu rõ mà không nói ra.

Đúng vậy, sống sót mà chịu tội mới là đáng sợ nhất, cái loại ngột ngạt nghẹn khuất không có hồi kết thật có thể khiến người ta bị bức điên, chính anh cũng hiểu rõ điều này, không phải sao?

Lý Bảo Gia muốn biến em gái hắn trở thành người phụ nữ lăng loàn...... vậy thì vừa khóe khiến tên súc sinh này nếm thử cảm giác bị người ta chỉ trích là lưu manh đi!

Dù sao hắn vốn dĩ chính là đồ lưu manh, bị phán tội lưu manh không phải đúng người đúng tội à?

Nhưng mà cũng phải tìm cho hắn một người đàn bà dâm đãng, nếu có thể bị bắt gian cả hai thì vậy càng tốt!

Thẩm Minh Trạch hơi trầm ngâm, trong lòng đã xuất hiện nhân vật mục tiêu, cũng không có cân nhắc nhiều, lần đầu tiên trong mấy năm nay anh gật đầu đồng ý với Thẩm Hoa Nùng: “Được! Không thể tiện nghi cho hắn! Giao cho anh làm đi!”

Nói xong, còn chưa cảm thấy hả giận, lại hướng về phía người trên mặt đất hung hăng đá thêm mấy cái.

Lý Bảo Gia co ro trên mặt đất nức nở vài tiếng, đã bị Thẩm Minh Trạch khom lưng cầm lấy giẻ lau trước đó bịt miệng

“Nùng Nùng xoay người sang chỗ khác đi!”

Thẩm Minh Trạch muốn làm anh trai tốt, Thẩm Hoa Nùng vui vì được thanh nhàn.

Cô nghe lời xoay người, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng sột sột soạt soạt, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đối diện với dòng sông đang vỗ dập dềnh từng đợt sóng vào bờ, thỉnh thoảng còn lóe lên tia sáng giữa màn đêm, cô thật sự đã cười.

Thẩm Minh Trạch lại nói: “Được rồi, em đi lên trước đi, anh sẽ đi theo phía sau, đừng quay lại nhìn, miễn cho ô nhiễm hai mắt rồi lại mọc lẹo, chờ em đi vào nhà anh lại làm việc.”

Thẩm Hoa Nùng dẫn đầu đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Anh à, anh cũng từng học y, lẹo mắt cùng với việc nhìn thấy mấy thứ dơ bẩn hoàn toàn khác nhau có được không! Hơn nữa, không cần nhìn thì em cũng biết anh đã xé rách quần áo hắn , anh muốn đem hắn ném tới nơi nào?”

Thẩm Minh Trạch mấy năm nay cũng luyện được một thân sức lực, nhưng mà đang khiêng theo một người, lại còn đi đường dốc, lúc này cũng là thở hổn hển hổn hển, tức giận nói: “Bảo em đừng nhìn cũng đừng tò mò!”

Thẩm Hoa Nùng ra vẻ muốn quay đầu lại, anh hùng hổ nói nói: “Em còn như vậy thì anh thật sự tức giận đó!”

“Được rồi, được rồi, không nhìn thì không nhìn. Anh à, anh chuẩn bị……”

“Những chuyện dơ bẩn đó em biết ít thì hơn, miễn cho ngu đần lại lộ ra dấu vết! Anh đều có chủ ý!”

Trong lòng Thẩm Hoa Nùng thầm nói, lừa được anh khóc cũng chỉ là chuyện tính bằng giây, anh nhìn ra được dấu vết của tôi sao?

Nhưng thật ra cô cũng lo lắng Thẩm Minh Trạch sẽ xử lý không tốt, lỡ bị Lý Bảo Gia kéo xuống nước, đó mới thật sự là vạn kiếp bất phục!

“Hiện tại đã đem người đắc tội đến chết rồi, đánh rắn không chết sẽ bị cắt lại, cần thiết phải dẫm hắn xuống bùn, khiến hắn không có cơ hội để xoay người, so với chúng ta còn không bằng, nếu không chờ tới khi hắn trở lại chúng ta liền xui xẻo.”

Thẩm Minh Trạch nói: “Cái này còn cần em nói à.”

Tuy nhiên, trong lòng anh cũng thật sự không rõ ngọn nguồn.

Trừng mắt nhìn Lý Bảo Gia, vẻ mặt anh tàn nhẫn, cùng lắm thì đem người ném thẳng vào nước sông chảy xiết giết người diệt khẩu thôi!

Lý Bảo Gia bị lột sạch quần áo chỉ chừa chiếc quần trong, thấy đối phương trừng mắt, tức khắc run lập cập.

Tuy rằng đây là tiết trời tháng bảy mặc dù trần trụi cũng không thấy lạnh, nhưng sát ý của đối phương quá mạnh.

Hắn liều mạng lắc đầu, muốn nói bản thân tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài, đáng tiếc một chữ cũng phun không ra.

Thẩm Hoa Nùng đi ở phía trước đột nhiên dừng chân.

Thẩm Minh Trạch thiếu chút nữa đã đụng phải cô, chợt dừng lại, Lý Bảo Gia bị đụng người vào thân cây một cái, đau đến mức hắn phải kêu rên.

“Anh, anh cũng đừng có suy nghĩ tiêu cực đấy nhé, vì loại cặn bã này mà phải đền mạng thì không đáng chút nào, sau này sẽ còn có ngày lành của chúng ta, bóng đen đều trở thành quá khứ, anh cũng đừng căng quá, em tự có biện pháp, anh có nghe hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK