Thôn Hạ Loan thuộc công xã Hồng Tinh được xây dựng dọc theo sông Nam Chi, phòng ốc dựng lên ven sông đều phải nâng nền lên rất nhiều, cùng với con sông Tương Gia ở phía bắc, ở giữa là một mảnh đồng ruộng cùng phần mộ tổ tiên của người dân hai thôn, địa thế thấp hơn một chút, nơi này cũng không có người dựng nhà ở, mà chỉ đắp bờ sông cao lên giống như con đê.
Cha con Thẩm Khắc Cần, Thẩm Minh Trạch, Từ Bỉnh Vinh, Trình Lễ cùng ba thế hệ nhà họ Ngụy sống ở cuối con đê, dựa vào phía sông, nóc nhà cũng chỉ cao bằng bờ đê.
Lúc bọn họ tới được thôn Hạ Loạn thì nơi này đã không có đất trống.
Chỉ còn lại mỗi bãi sông bên này, nơi này trước kia là bãi tha ma , hiện giờ cũng nhìn không ra cái gì, trước đó vẫn luôn hoang vu cũng không có đất ruộng, sau lại phá bỏ mê tín, thấy trên bãi sông này cỏ cây tươi tốt, liền ở chỗ này xây dựng nơi nuôi nhốt trâu.
Sau đó không biết như thế nào mà nơi nuôi nhốt trâu lại đổi đến thôn khác, nơi này liền cải tạo cho bọn họ ở.
Thẩm Hoa Nùng vừa đến, chuẩn bị dọc theo đường nhỏ trên đê đi xuống, đột nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng giọng mũi rất nặng: “Hừ!”
Lại là Ngụy Bằng Phi trên tay ôm một chồng nhánh cây đứng ở phía sau cô cách đó không xa, thấy cô nhìn qua, cậu nhóc kia vừa đi vừa nâng nâng bó củi trên tay: “Đủ trả lại chị chưa?”
Thẩm Hoa Nùng chờ cậu bé đến gần, mới nói: “Không đủ.”
Ngụy Bằng Phi hầm hừ muốn nói gì đó, lại nhịn xuống, phồng lên quai hàm, tức giận trông như con cá nóc nhỏ.
Thẩm Hoa Nùng buồn cười nhìn nhóc con, từ trong túi sờ đến một bọc nhỏ kẹo tẩy giun ngọt mới mua về hôm nay, đặt trong lòng bàn tay vê vê, đưa cho cậu bé: “Về sau nhặt nhánh cây, còn phải cắt hoa cúc hao nữa, cho đến khi không ai tới hỏi nữa mới thôi.”
Ngụy Bằng Phi không chịu nổi, hung hăng trừng mắt với cô.
Thẩm Hoa Nùng còn tưởng rằng cậu nhóc lòng tự trọng cao này sẽ từ chối giống như buổi sáng nữa cơ, nào biết nhóc lại đoạt túi kẹo trong tay cô.
Còn rất có khí thế nói: “Về sau đừng cho em kẹo nữa, chị mua thuốc cho ông nội, mỗi ngày em sẽ nhặt củi và cắt cây ngải hoa vàng cho chị.”
Thẩm Hoa Nùng nghe vậy nhướng mày, “Ôi trời! Chị đây còn chuẩn bị xoa xoa đầu nhóc khuyên nhủ nhóc nữa đó, nhóc như vậy làm lời chị chuẩn bị nói ra đều uổng phí.”
Ngụy Bằng Phi tức giận: “Ai muốn chị sờ đầu em!”
Nói xong không hề để ý tới cô, dẫn đầu xuống đê, đem củi đặt ở trước cửa nhà họ Thẩm rồi lại đi vòng vèo trở về gian phòng nhà mình.
Thẩm Hoa Nùng đi qua cửa nhà cậu bé, gọi to: “Tiểu phi, ra đây!”
Cậu nhóc một bộ không muốn ra ngoài, Thẩm Hoa Nùng đem bao giấy trên tay đưa cho cậu: “Cho ông nội nhóc đó, một ngày ba lần, một lần một liều, trước tên cứ xem có hiệu quả hay không đã, đây là thuốc đặc hiệu trị viêm phổi.”
Ngụy Bằng Phi không thể tưởng tượng mà ngẩng đầu nhìn cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cầm tiền công của chị thì phải làm việc tử tế cho chị!” Thẩm Hoa Nùng nói nói, ghét bỏ kí đầu cậu bé.
“Trời ơi tóc này, cũng dơ quá, mặt mày cũng dơ, chị đây có muốn xoa cũng không chịu được., ai có thể xuống tay được thì thật sự bội phục cô ta.”
Khuôn mặt nhỏ của Ngụy Bằng Phi tức khắc đỏ bừng, vốn dĩ bởi vì cảm động mà mắt đang rơm rớm, giờ vừa xấu hổ lại vừa tức giận đảo mắt hội tụ hơi nước long lanh.
Chờ sau khi tức giận trừng mắt liếc xéo Thẩm Hoa Nùng, nước mắt kia liền trực tiếp lăn xuống, cậu bé cuống quít dùng mu bàn tay quẹt ngang, chạy nhanh vào phòng.
Thẩm Hoa Nùng nhìn căn phòng tối tăm, đứng ngẩn ra một lát.
Thẩm Minh Trạch từ trong nhà mình ra tới, dựa vào cửa nhìn em gái, nói: “Tiểu phi rất ngoan, Nùng Nùng, em nói chuyện nhẹ nhàng thằng bé sẽ nghe lời, thế nào cũng phải để nó giận mới được à?”
Thẩm Hoa Nùng hậm hực thu hồi tầm mắt, “Đây không phải do thích nó nên mới chọc nó hay sao.”
“Ngụy biện.”
Thẩm Hoa Nùng đem giỏ trên tay đưa cho anh trai: “Cha đâu rồi? Đói bụng rồi nhỉ, nhanh nhanh ăn cơm thôi.”
“Cha và anh Trình với cha của Tiểu Phi đang ở phía kia,” Thẩm Minh Trạch duỗi tay chỉ chỉ vào bãi sông, “Còn đang đào bùn nữa, giữ cho bờ đê cao hơn một chút, tiện thể cũng tu sửa tường luôn.”
Thẩm Hoa Nùng theo tầm mắt nhìn qua, liền thấy mực nước trên mặt sông Nam Chi đã lên khá cao, dòng nước dồn dập đánh vào bờ.
Bờ bên kia ven sông có mấy cây liễu, đã bị ngập đến tận ngọn, nhà họ Thẩm bên này khoảng cách tới mặt sông cũng chỉ có mười bước, nếu như mưa còn không ngừng, hẳn là chẳng mấy chốc mà tràn vào phòng.
Xuyên thấu qua đám cỏ cây, có thể thấy bờ sông có ba bóng người đang hì hục bận rộn.
Thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn ở nhà bên cạnh đã chồng một đống gạch đá lớn, liền hiểu rõ tính toán của bọn họ.
“Ăn cơm trước đi.”
“Ừ.”
Thẩm Minh Trạch vội vàng cơm nước xong, liền chuẩn bị đi đổi ca cho Thẩm Khắc Cần trở về, Thẩm Hoa Nùng vốn định gọi anh trai lại, bảo bọn họ không phải vội, sớm hay muộn cũng bị ngập thôi, còn không bằng dọn tới nơi mới, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
“Vậy anh trai, anh cẩn thận một chút nhé, lúc này trời không mưa, mũ vành của em đưa cho anh, buổi tối không chừng còn có mưa, anh dùng trước đi, buổi sáng thì em lại qua đây lấy,
Đúng rồi, em có nhận thầu nấu cơm cho người ta, về sau anh đi theo em gái ăn sung mặc sướng đi, đừng keo kiệt mà chắt bóp ăn uống nữa, về sau chúng ta ăn cơm thoải mái, há to miệng ăn.”
Thẩm Minh Trạch còn muốn đuổi theo hỏi, mồm mép anh trai vừa động, Thẩm Hoa Nùng đã biết đối phương muốn nói cái gì.
“Yên tâm, không phải đầu cơ trục lợi đâu, sẽ không để lại nhược điểm, lại không thu tiền, chỉ là giúp đỡ nấu cơm, nhưng mà anh cũng biết rõ bản lĩnh em gái rồi đó, cho bọn họ ăn no không thành vấn đề, qua trọng là chúng ta cũng được ăn no.”
“Được rồi, vậy anh bận việc đi, em đi trở về, lát nữa trời tối quá đường lại trơn, anh mau đội mũ lên khỏi cảm lạnh.”
Nói nói, cô đem chén không đặt vào trong giỏ, liền đi ra ngoài, thuận tiện cầm theo bó nhánh cây Ngụy Bằng Phi nhặt được, cô thật đúng là không muốn đi làm việc này.
Thẩm Minh Trạch nhìn cô đi dưới ánh hoàng hôn, hai tròng mắt ẩn ẩn rung động, hít mạnh một hơi, lại thở ra một hơi dài, sau đó anh cũng đội mũ vành đi ra ngoài.