Cũng giống như Thẩm Hoa Nùng, lúc này trong lòng Thẩm Minh Trạch cũng có nhiều điều muốn nói, nhưng một chữ cũng không nói ra, liền sợ kinh động tới người xung quanh, vì một tên Lý Bảo Gia mà kéo luôn cả hai anh em nhà mình xuống nước cũng không đáng.
Cả hai anh em cùng liếc nhau, sau đó trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, một đứa lấy giẻ lau bịt kín miệng Lý Bảo Gia, một đứa khác lại về phòng tìm một cuộn dây thừng lại đây, hai người đồng tâm hiệp lực đem Lý Bảo Gia trói thật chặt, sau đó kéo hắn từ phòng bếp ra ngoài.
Thẩm Hoa Nùng thấp giọng nói: “Đi tới bờ sông.”
Vì thế hai người một trái một phải kéo Lý Bảo Gia loạng choạng đi tới bờ sông cách đó không xa.
“Mày chạy tới nhà em tao là muốn làm cái gì?” Không còn sợ bị nghe thấy, Thẩm Minh Trạch hung ác hỏi Lý Gia Bảo.
Trong lòng Thẩm Hoa Nùng đối với chuyện Lý Bảo Gia tới để làm gì vẫn là rất rõ ràng.
Ban ngày cô mới dạy dỗ Lý Bảo Gia một trận, tên khốn này sợ là thật sự lo lắng sau này không còn là đàn ông, hơn nữa cô còn uy hiếp đã biết những chuyện xấu xa hắn làm, hắn khẳng định sẽ không dám đánh cô quang minh chính đại, như vậy thì cũng chỉ có thể đánh lén.
Trên thực tế, cũng không khác gì phán đoán của Thẩm Hoa Nùng.
Lý Bảo Gia là tới để phóng hỏa, hắn cũng không có dự định sẽ thiêu chết Thẩm Hoa Nùng , chỉ là muốn đợi cơ hội cô nóng lòng chạy ra ngoài, hắn lại lén lút trà trộn vào phòng cô mà cầm theo quần áo cô thường mặc, đem đồ lót của cô mà treo ở ngay cửa thôn.
Kết cục sẽ như thế nào đây?
Thẩm Hoa Nùng khẳng định sẽ bị đồn thổi là người phụ nữ dâm đãng làm bại hoại thuần phong mỹ tục, Hoắc Đình cũng sẽ không cần cô nữa.
Mà mọi người cũng nghĩ trận hỏa hoạn này chỉ là do cô không giữ đạo làm vợ thông đồng với đàn ông, bị người nhà người ta trả thù.
Cuối cùng chỉ có thể nói cô đáng bị như vậy, sẽ không có người nào truy cứu.
Chờ cô không còn nơi nào để dựa vào, lúc này Lý Bảo Gia hắn xông ra uy hiếp cô một phen, không sợ cô không chữa bệnh cho chính mình, không sợ cô không chịu để bản thân sai khiến, cho dù cô có đồn đại về những chuyện xấu của hắn, cũng không có ai chịu tin!
Hơn nữa Lý Bảo Gia giữ mồm giữ miệng, không tin cô có được chứng cứ xác thực gì.
Hắn suy nghĩ thì tốt đẹp lắm, chỉ tiếc, vận may lại không tốt chút nào.
Ở thời điểm hắn chuẩn bị hành động, Thẩm Minh Trạch lại tới, còn vẫn luôn ngồi ở cửa không chịu đi.
Thời điểm Thẩm Minh Trạch vừa đến thôn Hạ Loan vẫn là một tên thiếu niên nho nhã yếu ớt, nhưng mấy năm nay anh làm đủ việc nặng nhọc, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, vậy mà càng ngày lại càng rắn chắc..
Không chỉ có cao hơn Lý Bảo Gia một cái đầu, sức lực càng không phải tên vẫn luôn dùng thủ đoạn gian dối, siêng ăn lười làm như Lý Bảo Gia có thể so sánh.
Càng đừng nói giữa hai người còn có thù oán, Lý Bảo Gia cũng không ngốc, cũng biết kết quả khi bị Thẩm Minh Trạch bắt được, cho nên hắn đã trốn vào gian củi, rồi lại gặp phải tình trạng như hiện tại.
Chờ hắn chịu xong một màn đánh đấm mưa rền gió dữ, giải thích rõ ràng mọi chuyện từ mục đích tới nguyên nhân, Thẩm Minh Trạch lại tức giận mà tàn nhẫn đá hắn thêm mấy cái.
Thẩm Hoa Nùng đứng ở một bên nhìn, từ đầu tới cuối cũng không có ngăn trở, chỉ là sợ Thẩm Minh Trạch đánh chết người, mới phải trái lương tâm mà ngăn cản một tiếng.
“Được rồi, anh, loại người này đánh chết cũng là phiền toái.”
Thẩm Minh Trạch lúc này mới căm giận dừng tay, thở hổn hển, nhìn về phía em gái sắc mặt rất phức tạp: “Trước kia vừa đến thôn Hạ Loan hắn đã bắt nạt mày, tại sao mày lại không nói?”
Hiện tại cô đã mang danh là vợ của Hoắc Đình, Lý Bảo Gia vẫn dám bắt nạt cô như vậy, nghe Lý Bảo Gia nói đến ân oán trước kia của hai người, anh liền biết, trước kia khi cô đi theo cha con bọn họ, cũng không ít lần bị bắt nạt.
Anh thật sự cảm thấy rất áy náy.
Thẩm Hoa Nùng lại dùng lời nói rộng lượng xả một đao vào lòng anh trai nhỏ.
“Không có gì để nói cả, tự em có thể ứng phó được.”
Thẩm Minh Trạch tức giận siết chặt nắm tay: “Cách ứng phó của mày chính là gả cho Hoắc Đình, nghĩ ra chủ ý thối như vậy à ? Kết quả thì sao, Hoắc Đình quan tâm tới mày sao, chính mày lại trở thành trò cười cho người đời! Mày có chút cốt khí nào không hả ?Thẩm Hoa Nùng!”
“Vẫn có tác dụng.” Thẩm Hoa Nùng rũ mi mắt, từ từ nói, “Ít nhất trong ba năm này, hắn không dám.”
Nói xong, cô ngẩng đầu nghênh coi đón ánh mắt sắp bị chọc cho nổi điên của Thẩm Minh Trạch, tiếp tục cho đối phương một kích, “Người khác cũng không có dám.”
Người khác……
Còn có người khác nữa!!
Thế nhưng còn không chỉ có một người!
Thẩm Minh Trạch thở phì phì.
Hai người yên lặng đối diện nhau, rất nhanh anh ta đã rũ bả vai xuống, ngoại trừ đôi mắt có chút phiếm hồng, cả người xẹp xuống giống như quả bóng bị xì hơi.
Đoạn thời gian kia trong nhà như binh hoang mã loạn, mẹ thì qua đời, cha thiếu chút nữa đã phải ngồi tù, tuy rằng ra ngoài được, nhưng ngày nào cũng bị người ta chỉ trích, còn phải làm công việc nặng và bẩn thỉu kiếm xông, bị thương tay rồi lại bệnh tật, mà bản thân Thẩm Minh Trạch cũng không thể chấp nhận nổi biến cố xảy ra nhanh như vậy, cũng đã xem nhẹ em gái.