Mục lục
Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm được khoản tiền đầu tiên, hình như vận may hôm nay của cô đều dùng xong cả rồi, một đường Thẩm Hoa Nùng đi từ thị xã trở về đều không thấy được chiếc xe nào, đi được nửa đường, trời vốn dĩ vẫn còn thấy mặt trời, đột nhiên đổ mưa bụi, mà cô cũng không có ô che mưa.

Cũng may chứng ám ảnh cưỡng chế khiến cô thả vào trong giỏ một chiếc áo khoác, ít nhiều cũng có thể che mưa.

Chỉ là mười cân đồ kia nói có nặng cũng không quá nặng, nói nhẹ cũng không tính là nhẹ, chờ cô vội vàng xách đồ trở lại trong thôn, quần áo bên trong tuy rằng không có bị nước mưa làm ướt nhẹp, nhưng cũng bị mồ hôi làm cho ướt một nửa, dính dính nhớp nhớp cả người.

Vừa lúc là thời gian cơm chiều, khói bếp trong thôn bị mưa bụi đè nặng, khỏi nói đến, mấy căn nhà tranh đắp bùn trong tiết trời xám xịt tất nhiên cũng bị hơi nước khiến cho khói lửa xoay quanh không tiêu tan, nhìn qua lại có chút ý cảnh trong tranh thủy mặc.

Đáng tiếc, Thẩm Hoa Nùng không có tâm trạng thưởng thức, cô lau mưa bụi trên mặt, sờ sờ hai tệ tiền trong túi, trong lòng một trận rét lạnh.

Chút tiền này không biết có đủ để mua cái dù hai không nữa?

Bởi vì trời mưa thật ra lại làm cô nhớ tới một chuyện.

Trong tiểu thuyết nhắc tới mùa hè năm nay mưa đặc biệt nhiều, tuy rằng không đến mức gây thành trận lũ lớn, nhưng cũng khiến công xã Hồng Tinh, thị xã Cánh, thậm chí là khắp cả tỉnh Ngạc bị tổn thất không nhỏ.

Thật ra mưa lũ cũng không tràn bờ đê xã Hồng Tinh, nước cũng không có bao phủ trong thôn.

Nhưng mà căn nhà cha con họ Thẩm dựng ở nơi trũng, nơi này lại bị ngập, nước tràn vào trong phòng đều cao đến eo.

Không nói đến nước lũ bẩn thỉu thế nào, chỉ riêng hơi ẩm thì Thẩm Hoa Nùng đã chịu không nổi rồi, trong tiểu thuyết có nhắc tới Thẩm Minh Trạch tuổi trẻ cường tráng kia lại có một thời gian bị bệnh nặng, cũng không biết có phải bởi vì nước lũ tràn vào nhà không chịu rút hay không, Thẩm Minh Trạch mà cũng bị bệnh, Thẩm Khắc Cần khẳng định cũng không chạy đâu cho thoát.

Sau khi Thẩm Hoa Nùng ly hôn không muốn ở lại căn nhà nước ngập tới eo của họ Thẩm, cũng không thể để cha và anh trai mình tiếp tục ở nơi đó chịu tội được.

Trước khi nước ngập tràn vào nhà, nếu như còn chưa có người tới tìm cha, vẫn không có cách nào rời khỏi thôn Hạ Loan, vậy thì cô cần phải tìm một nơi đặt chân mới cho cả nhà.

Đây là chuyện có tiền cũng không dễ làm, trong thôn hình như cũng không có nhiều nơi, hiện tại đi qua sân tập trung phơi lúa, đi một lúc thật ra lại có một miếng đất được dựng thành hai gian phòng cho thanh niên trí thức tới, là nơi ăn ở của nhóm thanh niên trí thức , những người như gia đình cô liền không trông mong có được căn nhà mới……

Trong lòng Thẩm Hoa Nùng thì tính toán, dưới chân cũng không ngừng, cô đi ngang qua cửa nhà Tưởng Hồng Mai, bà ta còn đang ngồi xổm dưới mái hiên trông đồ ăn, bên chân còn có một quả bí đao rất lớn.

Tưởng Hồng Mai chào hỏi Thẩm Hoa Nùng trước, “Khoai lang tôi đã đào đã trở lại rồi, cô có còn muốn hay không?”

Thẩm Hoa Nùng trả lời, “Muốn chứ.”

Sau đó dưới ánh nhìn chằm chằm đầy tò mò của đối phương tò mò về chiếc giỏ nặng trĩu trong tay, cô lại vội vàng vào nhà, đem giỏ đồ đặt ở nhà chính, lại cầm cái mẹt lấy ra năm quả trứng vịt muối rồi đi ra ngoài.

Tưởng Hồng Mai nhìn 5 quả trứng, chỉ chỉ chiếc túi da rắn cũ mèm đầy một phần ba: “Đều ở kia.”

Thẩm Hoa Nùng phát hiện trên túi còn có một nhúm nhỏ cọng khoai môn (dọc mùng), cũng thấy vừa lòng, lại đặt bà ấy một túi khoai lang cùng đồ ăn trong một tháng.

Rau dền, rau muống, cà tím, đậu que, mướp hương, trong vườn có loại rau nào có thể hái được đều mỗi ngày mang cho cô hai lạng, tổng cộng thanh toán chung là 5 hào.

Tưởng Hồng Mai vui vẻ như được mùa, tâm tình tốt lên, lại vào nhà cầm theo cái mẹt đựng lá khoai môn ra, tặng không cho Thẩm Hoa Nùng.

Thẩm Hoa Nùng sao có thể nhìn không ra câu chuyện từ mấy lá khoai môn này.

Ngoài miệng vẫn là nói lời cảm tạ, lại cảm thấy buồn cười, hiện tại từ biểu hiện của Tưởng Hồng Mai thì hẳn là tâm trạng của người dân trong thôn đối với mình lúc này chắc phức tạp lắm nhỉ?

Cô tuy rằng không có cố ý hỏi thăm, cũng biết trong thôn có người dựa vào hoa cúc hao mà cứu sống một mạng, mọi người tuy rằng còn không có chủ động phản ứng với cô, nhưng mà thỉnh thoảng trên đường cô gặp phải mấy thôn dân, ánh mắt họ nhìn cô cũng không còn vẻ thù địch như trước kia nữa.

Chờ sau khi cô buông tha cho vì sao sáng của thôn là Hoắc Đình, hẳn là thái độ sẽ càng tốt hơn chút nhỉ.

“Còn có bí đao có muốn hay không?” Tưởng Hồng Mai gọi lại Thẩm Hoa Nùng.

Bí đao này người trong thôn lần đầu tiên nhận hạt giống về trồng thử, Tưởng Hồng Mai cũng không nghĩ tới nó có thể lớn đến thế.

Lần trước đều là mấy nhà chia một quả để ăn, mọi người thay phiên ăn, nhưng giống cây nhà bà ta ra quả nhiều, người khác đều ăn xong rồi, trong vườn bà ta còn nhiều quả rất lớn, cắt ra đặt không được mấy ngày đã hỏng rồi, không cắt thì cũng giữ không được bao lâu.

Muốn cùng người khác đổi lấy chút đồ ăn, cũng chưa có người nào có ý muốn trao đổi.

Thẩm Hoa Nùng thấy ánh mắt của bà ta, không có do dự gật gật đầu: “Muốn.”

Tưởng Hồng Mai khó có dịp cười tươi với cô: “Muốn bao nhiêu? Tôi tính rẻ cho cô một chút.” Nói rồi lại vỗ vỗ quả dưới chân, “Một quả lớn như vậy, cũng không cần nói nhiều, chỉ cần một hào rưỡi.”

Thẩm Hoa Nùng nhìn qua quả bí đao kia, chần chờ một chút, Tưởng Hồng Mai thấy thế, giơ giơ đồ ăn trong tay lên, nói: “Nếu không tôi lại đưa cho cô chút rau dền?”

Thẩm Hoa Nùng lúc này mới do dự nói: “Vậy đưa hết quả này cho tôi đi.”

Tưởng Hồng Mai vui mừng, thu tiền, lại vốc một nhúm rau dền, chủ động giúp cô đưa bí đao vào trong, một đường đều khoe khoang bí đao này rất tốt , có thể ăn thay cơm lại có thể làm đồ ăn kèm.

Thẩm Hoa Nùng cười nói cảm tạ, chờ Tưởng Hồng Mai đi rồi, cô đi nấu nước tắm rửa trước, thay đổi quần áo sạch sẽ mới đi nấu cơm.

Cơm chiều nấu cháo bí đỏ gạo kê, lại đơn giản làm mấy cái bánh bột ngô rau dền, trộn một đĩa rau sam.

Đựng đầy hai bát lớn và một hộp cơm, lại cầm theo hai quả trứng vịt lộn muối, đem thuốc mua được buổi chiều dắt vào túi áo, lại mang theo mũ cói rộng vành treo ở phòng bếp, sau đó từ cửa phòng đông đi ra, dọc con đê đi về phía cuối thôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK