Lần này thời gian đặt chân tới thị xã khá sớm, còn chưa đến giờ cơm trưa, cô không vội đi tới phòng trực ban y tá mà là đi trước một chuyến tới nhà ăn bệnh viện.
Mặc kệ thế nào, cô vẫn dự định đi qua thử xem.
Cửa lớn nhà ăn đã mở ra, đi tới cửa liền cảm giác một luồng khí nóng ập vào mặt, trên cửa sắt dán một tờ giấy trắng, trên đó viết mấy chữ “Tuyển người làm” rất lớn.
Hai người phụ nữ đang nâng một thùng sắt to chứa nước nóng đi ra , cô nhanh chóng tiến lên đi hỏi đường.
Lúc này trong đại sảnh nhà ăn trống rỗng, đối diện cổng lớn có mấy khe cửa nhỏ để mua cơm, tiếng nói chuyện, tiếng kim loại xoong nồi chảo va chạm cùng mùi hương và hơi nóng hỗn tạp của đồ ăn bay ra.
Thẩm Hoa Nùng theo tiếng ồn mà đi qua, tới một góc cửa gần nhất, trên đó đã đặt ba chậu đồ ăn lớn, cô khẽ nhìn lướt qua.
Đã có ba món ăn chay, giá đỗ xào, đậu hũ hầm cùng đậu que xào ớt xanh.
Giá đỗ xào quá lửa, mềm nhũn chồng lên nhau, nước chảy ra đã chiếm 1/5 cái chậu.
Đậu hũ hầm tạm thời chưa tìm ra khuyết điểm, tuy nhiên, đậu que có thể là do dùng chảo sắt xào, trước khi cho vào chảo còn chưa được xử lý tốt, màu hơi ố vàng.
Phía trên vách kính có treo một chiếc bảng đen, hôm nay thực đơn còn có hai món mặn là củ niễng xào thịt cùng gan xào rau củ, đồ ăn có thịt là một hào tám, thức ăn chay giá 4 xu, cơm thì hai bát ba xu.
Ánh mắt Thẩm Hoa Nùng lướt qua, trong lòng hiểu rõ, khom lưng gõ gõ ở một trong những ô cửa đặt cơm.
Hai người trẻ tuổi đang ngồi xổm trên mặt đất vừa bẻ đậu que vừa nói chuyện phiếm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua.
Thẩm Hoa Nùng hỏi chuyện tuyển người làm công.
Một người mặt nhọn, gầy quắt như khỉ đứng lên gọi một tiếng sau cánh cửa, “Đầu bếp Phương, có người tới xin việc!”
Không bao lâu, một đầu bếp mặt vuông dài mặc tạp dề đi ra, còn mang theo nửa chậu đồ ăn lớn, đặt 'thịch' một cái ở bàn lấy cơm, quét qua cô rồi liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói một câu: “Tới đăng ký cơm hay tới xin việc.”
Thẩm Hoa Nùng liền hiểu, đối phương là không đặt cô ở trong mắt.
Phòng bếp bình thường mà nói chính là thiên hạ của phụ nữ, nhưng đầu bếp thành danh lại rất ít khi là nữ. Không thể phủ nhận, mặc kệ là đầu bếp hay là ở những ngành sản xuất khác, số lượng nam giới đứng ở đỉnh kim tự tháp quả thật cao hơn nữ giới.
Thẩm Hoa Nùng không phải người theo chủ nghĩa nữ quyền, cũng không phải tới cùng người ta tranh luận phụ nữ cũng có thể là nửa bầu trời, trước kia cô tham gia thi đấu cũng nhiều lần gặp phải tình cảnh này, xuất hiện phổ biến, cũng không có gì phải tức giận.
Cô chỉ cười nói: “Đầu bếp Phương, tôi chính là lại đây xin việc. Công việc có yêu cầu gì không?”
Sắc mặt Phương Quốc Khánh không thay đổi, tiếp tục bận việc của mình, vừa lấy một vá sắt to mới vừa mang sang đảo đảo đồ ăn bên trong, vừa nói: “Chúng tôi đang tuyển đầu bếp, phụ bếp lại không thiếu, chỉ cần tay nghề nấu nướng tốt, biết làm cơm, có thể khiến nhân viên công chức làm việc ở bệnh viện vừa lòng là được.”
Yêu cầu này thật sự không tính là cao.
Thẩm Hoa Nùng ngẫm lại, rất nhanh đã hiểu, hiện giờ đề xướng cần kiệm chịu khổ, càng nghèo thì càng quang vinh, mà đầu bếp giỏi đều là ăn ra, luyện ra mới được, người nào có ăn ngon đều đã có một công việc tốt, ai còn đồng ý bỏ việc lại đây trở thành đầu bếp?
Mà người không có ăn, cũng không có điều kiện để chuẩn bị mà luyện tập tay nghề nấu nướng.
Hơn nữa hiện tại cũng không giống trước kia chú ý quan hệ thầy trò, tôn sư trọng đạo, mọi người đều là quan hệ đồng chí bình đẳng, tự nhiên cũng không có vị đầu bếp nào thật sự vui vẻ truyền bí quyết tay nghề.
Ngoại trừ đầu bếp trong gia đình truyền thống, đa số đầu bếp đều đại khái chính là làm phụ bếp rồi học lỏm được vài món của bếp chính, nói đến cùng kiểu này cũng không tính là đầu bếp, miễn cưỡng gọi là biết nấu ăn thôi.
Cho dù có yêu cầu cao hơn cũng đừng trông mong vào, thực sự có một chút bản lĩnh, cũng sẽ không đến loại nhà ăn viết thực đơn lên bảng đen thế này, càng sẽ không làm ra một phần đồ ăn không đủ tiêu chuẩn như vậy.
Cho nên có tìm đầu bếp bản lĩnh cũng không dễ, hơn nữa khuôn sáo hạn chế vậy càng không dễ tìm.
Trong lòng Thẩm Hoa Nùng có nắm chắc, bản thân chưa chắc không thể thử xem, thản nhiên hỏi: “Tôi xuất thân từ thành phần không được tốt lắm, cũng là có thể chứ?”
Cô vừa nói, động tác trên tay Phương Quốc Khánh ngừng lại, lúc này mới ngẩng đầu đưa mắt nhìn cô.
Thẩm Hoa Nùng bổ sung: “Nhưng mà việc tham gia ứng tuyển đầu bếp, ngoại trừ tài nghệ nấu nướng, còn có thêm yêu cầu nào nữa không?”
Phương Quốc Khánh còn đang đánh giá cô, cũng không lập tức hé răng.
Tuy nhiên, người đàn ông trẻ tuổi mặt béo vẫn luôn ngồi ở bên cạnh sơ chế nguyên liệu lại lên tiếng trước , “Chị gái à, nhà ăn cũng không phải là kệ bếp trong nhà chị, không phải có thể đem đồ ăn nấu thành thục là có thể trở thành đầu bếp đâu. Hơn nữa, cũng không phải trước kia được ăn qua vài món đồ ngon, là có thể làm tốt được, ăn và làm chính là hai việc khác nhau.”
Nói nói, hắn còn duỗi chân đá vào người trẻ tuổi ở cạnh mình, “Hầu Tử, cậu nói có phải hay không? Tôi thấy hai ta cũng có thể thử xem có thể trở thành đầu bếp được không đó, tiền lương có thể tăng gấp hai cơ mà.”
Người trẻ tuổi được gọi là Hầu Từ cười he he hai tiếng, không nói tiếp.
Gã mập nói thầm một câu: “Vô vị.”
Thẩm Hoa Nùng lười đi để ý tới loại người ngu xuẩn cái gì cũng không biết còn tự cho là đúng.
Cô gật gật đầu, rồi đặt chiếc giỏ xách trên khuỷu tay xuống, từ bên trong lấy ra một cái chén nhỏ, trong đó là lương bì ba màu đã quấy sẵn.