(*)Dụ chi dĩ lợi, Động chi dĩ tình: hai câu này đều nằm trong luận ngữ của Khổng Tử.Câu sau có thể hiểu nôm na là dùng tình cảm lay động người khác, mình chỉ theo ngữ cảnh của truyện, còn thật sự mình vẫn chưa hiểu sâu lắm về ý nghĩ của hai câu này T.T.
Lưu Hà, Từ Lệ Lệ trực tiếp mang theo Thẩm Hoa Nùng đi tới Cung Tiêu Xã.
Cô của Lưu Hà, Lưu Tín Phương là người bán hàng ở chỗ này, tuổi tác của hai cô cháu cũng kém nhau không lớn, hơn nữa Từ Lệ Lệ hiển nhiên cùng Lưu Tín Phương cũng quen biết, đã rất thân thuộc.
Thẩm Hoa Nùng cùng Lưu Tín Phương chào hỏi nhau, sau khi đơn giản trò chuyện qua, Lưu Hà để hai người đi cùng dạo quanh trước, cô ấy đi nói chuyện với cô mình, qua một lát liền vui mừng rạo rực lại đây.
“Thịt sáng sớm đã bán hết, nhưng mà thường thường đều sẽ giữ lại một chút để tiêu thụ nội bộ, cô tôi nói sẽ giúp tôi đi hỏi một chút, có thể mua được thịt ngon hay là loại ngâm nước còn cả da heo, cũng phải xem vận may của chúng ta.
Bây giờ người nhiều, cô ấy bảo chúng ta trễ chút thì lại qua đây, tôi đã đưa phiếu gạo cho cô ấy rồi, để cô ấy mua giúp tôi chút gạo và mì. Hoa Nùng, cô hôm nay không vội vàng trở về chứ?”
Thẩm Hoa Nùng lắc đầu, “Không vội gì cả, nếu như cô không rảnh, lát nữa tôi tự mình lại đây một chuyến cũng được.”
“He he, tôi đã nói với cô tôi rồi, lát nữa chỉ cần đưa đồ cho cô là được.”
Lưu Hà quay đầu lại nhìn nhìn Lưu Tín Phương đang vội vàng, tùy tiện nói: “Cô yên tâm, cô tôi đều biết hết, vừa rồi tôi cho cô ấy nếm thử một chén lương bì, cô ấy liền cái gì cũng không hỏi, còn nói nếu không phải giữa trưa phải về nhà nấu cơm, cô ấy cũng muốn đi tới chỗ cô ăn.”
Thẩm Hoa Nùng cười nói: “Bản tính của hai người các cô thật đúng là rất giống nhau, lá gan của cô cũng đủ lớn, không sợ tôi cuỗm đi lương thực rời khỏi không nhận người à?”
Lưu Hà không cho là đúng: “Cô còn có thể đem phương thuốc trị bệnh sốt rét nói ra được, tôi có cái gì mà không tin cô? Sợ cô ăn chặn chút gạo thóc này của tôi à?”
Từ Lệ Lệ gật đầu phụ họa: “Đúng vậy nha, huống chi vẫn là chúng tôi chiếm tiện nghi, nhọc công cô còn phải chạy qua chạy lại, nói đến đây ngay cả tôi vẫn còn thấy ngượng ngùng.”
Thẩm Hoa Nùng bật cười, “Các cô suy nghĩ nhiều quá, củi ở mấy nơi như nông thôn nhiều lắm, nhặt nhánh cây cũng đủ để nấu. Tôi còn chờ các cô xây dựng niềm tin cho tôi nữa đó.”
Chỉ là cô lười phải đi nhặt, luôn luôn đi mua mà thôi.
Trong lòng cô lúc này thật sự rất vui vẻ, chỉ một mớ ngải hoa vàng cũng đem về cho cô cái lợi không nhỏ, không uổng phí một phen hào phóng của cô.
Lưu Hà cùng Từ Lệ Lệ cùng đồng ý: “Không thành vấn đề!”
“Hoa Nùng, tôi cảm thấy cô nên quan tâm tới đầu tóc một chút, cô xem cái kiểu tóc già nua của mình này, một chút cũng không sáng sủa, cô lại hay rũ đầu, chẳng khác nào bà cô, tôi nói thật đó, tôi còn chưa nhìn rõ được mắt cô trông thế nào.”
“Làn da của cô rất trắng, cái mũi cái miệng nhìn không xấu, lại thêm làm da trắng mịn thì không thể xấu được, cho dù đôi mắt chỉ bé như hạt đậu cũng không có khả năng là người xấu xí.”
Lưu Hà cùng Từ Lệ Lệ nói nói, liền ăn ý, hai người nhìn qua ngõ nhỏ an tĩnh không có ai, vì thế liền đưa mắt ra hiệu, một người hướng về phía trước giữ đầu Thẩm Hoa Nùng, một người từ phía sau kẹp lấy không cho cô chạy.
Thẩm Hoa Nùng rất sợ nhột, eo, bụng, đùi, chỗ nào cũng nhạy cảm, bị Từ Lệ Lệ vừa chạm vào lập tức liền nhịn không được bật cười, Từ Lệ Lệ phát hiện cô sợ nhột, càng thêm chọc cô, Thẩm Hoa Nùng vừa giãy giụa vừa thở hồng hộc nói: “Các cô đừng chọc tôi nữa.”
“Đây là tự cô nói muốn xây dựng niềm tin với chúng tôi, đầu tiên phải lộ mặt và đôi mắt hướng thẳng nhìn đường đã, chúng tôi đây chính là muốn giúp cô.”
Lưu Hà cũng phát hiện, cũng làm loạn theo.
“Hoa Nùng, tôi phát hiện trên người cô còn rất có thịt nhé, người cô yêu thật đúng là vừa mù lại vừa ngu dốt, nơi này……”
Thẩm Hoa Nùng đã thở hổn hển, “Được được, đủ rồi, đừng chạm vào chỗ đó, nhột lắm á…… ôi, tôi chịu không nổi, thật sự đó…… Cho các cô xem, tôi thật sự…… tôi nói với các cô vậy, chúng ta vừa mới quen biết, cảm tình còn không vững chắc, các cô làm như vậy sẽ mất đi người bạn phụ trách nấu cơm là tôi đó!”
Mắt thấy Thẩm Hoa Nùng đều sắp cười tới múc nằm xoài trên trên mặt đất, Lưu Hà cùng Từ Lệ Lệ mới thu tay.
Lưu Hà còn bất mãn nói: “Được rồi, buông tha cho cô đó, đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, ai bảo cô che mất cửa sổ tâm hồn đi thế.”
“Tôi…… A, Lưu Hà cô mau xem đi! Chúng ta không thể buông tha cô ấy được, cô ấy như vậy còn cần chúng ta hỗ trợ tạo lập niềm tin ư? Quỷ mới tin đó, nhanh bắt lấy cô ấy đi nào!”
“Cô là cái đồ tiểu yêu tinh, cô đứng lại đó cho tôi, đừng chạy, dám trêu đùa chúng tôi, ngay từ đầu chúng tôi còn gọi cô là chị gái đó, cô có phải đã rất đắc ý hay không, bị tôi bắt để xem tôi xử lý cô thế nào……”
Thẩm Hoa Nùng không chạy mới là lạ!
Chờ khi ba người tôi đuổi cô chạy ồn ào ra tới đầu ngõ, từ giao lộ ngõ nhỏ chữ Đinh (丁) vừa có hai người đàn ông vóc dáng cao ráo đi tới.
Người thấp hơn đưa mắt nhìn theo phương hướng ba cô gái rời đi, thổn thức nói: “Mấy cô gái hiện tại cũng thật là quá không ý tứ rồi, lại đi cãi nhau ầm ĩ ở trên đường, còn có cô gái kia nữa, thật là…… tự mình không biết cuống họng của bản thân to đến thế nào à?
Ở nơi công cộng mà nói ra những lời như vậy, phát ra tiếng nói chói tai như thế, nếu không phải tôi chính mắt nhìn thấy, mà đổi lại là cái bà tám miệng tiện nào đó hóng hớt được, rồi bị người nhà cô ta nghe được tin đồn, có thể xảy ra vụ án giết người mất.”
Nói nói, thấy người cao hơn ở bên cạnh nhíu chặt mày, biểu cảm cũng lạnh hơn.