Cho dù đang đói bụng, lễ nghi trên bàn ăn của Thẩm Minh Trạch vẫn rất tốt, một chén nhỏ ăn xong, bụng còn có chút chưa đã thèm.
Thẩm Hoa Nùng cũng chỉ ăn một chén nhỏ, xem như nếm chút hương vị thôi, dù sao cũng là mùa hè không dễ bảo quản đồ ăn, buổi sáng lúc cô chuẩn bị đồ cũng chỉ dựa theo sức ăn của bản thân mà thôi.
Trong lúc Thẩm Minh Trạch đi xử lý chuyện của Lý Bảo Gia, cô liền đem bí đỏ còn dư lại nấu chín, quấy bột kiều mạch, dán bánh bí đỏ kiều mạch nướng trong nồi, đã sớm đặt ở hộp cơm.
Cô đem hộp cơm nặng trĩu đưa cho Thẩm Minh Trạch, “Mang về cho cha ăn khuya đi, ông ấy khẳng định còn chưa ngủ , đang ngồi đợi tin tức đó.”
Không đợi Thẩm Minh Trạch từ chối, cô liền nói: “Em khả năng sẽ lập tức cùng Hoắc Đình ly hôn, anh trai , em còn có thể trở về không?”
Thẩm Minh Trạch cũng không cảm thấy quá bất ngờ, anh trầm mặc một hồi, hỏi cũng không hỏi một câu, chỉ nói: “Phải về nhà thì cứ trở về đi, chỉ cần em không chê khổ.”
Thẩm Hoa Nùng rất bất ngờ nhìn anh trai.
Anh cười khổ một tiếng, nói: “Hôm nay cha bảo anh lại đây, ngoại trừ việc hỏi thăm bệnh tình của em, thật ra còn có một việc, chính là có liên quan tới Hoắc Đình, cha nói bảo em cũng hắn ly hôn đi, em không chủ động nói ra, anh còn tưởng rằng em sẽ không đồng ý nữa đó.”
“Cha nói là bảo em và Hoắc Đình ly hôn?” Thẩm Hoa Nùng nhíu mày, “Anh? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Lúc hỏi chuyện, trong lòng Thẩm Hoa Nùng cũng đã cân nhắc qua, có phải liên quan tới cái chết của cha Hoắc Đình không?
Thẩm Minh Trạch phiền muộn gãi gãi trước trán, buồn rầu nói: “Hoắc Đình hôm nay đi tìm chúng ta, hắn còn chất vấn cha, nghe ý tứ của hắn chắc là đang nghi ngờ 20 năm trước cha từng tông chết người nào đó.
Cha thì không thừa nhận, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cha cũng không có nói với anh, Hoắc Đình cũng nhanh chóng rời đi rồi. Hắn hẳn là sẽ ghi hận cha lắm.”
Thẩm Hoa Nùng “a” một tiếng, giữa mày nhăn thành nếp gấp.
Thời điểm ở bệnh viện, lúc Hoắc Quốc Dống gọi điện thoại cho Hoắc Đình, liền nói anh ta đã rời khỏi bệnh viện trong đêm, thì ra anh ta lại lặng lẽ trở lại đây, còn nóng lòng chờ không kịp như vậy.
“Nùng Nùng, em đừng trách cha, ông ấy......”
Thẩm Hoa Nùng thu hồi suy nghĩ.
Cô lắc lắc đầu: “Em không có tức giận gì với cha, cho dù không có xảy ra chuyện này, em cũng sẽ cùng Hoắc Đình ly hôn, hơn nữa sự tình trước kia, nói thực ra, anh trai, em tin tưởng cha chúng ta, cho dù Hoắc Đình có bằng chứng, em cũng tin tưởng cha, ông ấy không phải loại người làm mà không nhận, khẳng định là có nỗi khổ riêng.”
Cho dù ông ấy thật sự có làm mà không nhận, còn có thể thế nào, ở trong mắt người ngoài bọn họ chính là người cột chung vào một cái cột.
Thẩm Minh Trạch thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi mở to hai mắt ra nhìn, như là lần đầu tiên quen biết cô.
Cho dù trước đó Thẩm Hoa Nùng biểu hiện trông lão luyện lại ổn trọng, cũng không có khiến anh chấn động bằng những lời này.
“Nùng Nùng thật sự đã trưởng thành rồi.” Anh thở dài.
Ở thời điểm mà cha và anh trai không biết, ở anh còn ghi hận con bé, một mình nó cứ lặng lẽ trưởng thành như thế.
Đôi mắt Thẩm Minh Trạch đã bắt đầu ươn ướt.
Thẩm Hoa Nùng:......
Anh trai thật sự là mít ướt quá đi, hơi tí là khóc, còn không không biết làm thế nào che giấu cảm xúc trước mặt mình, mình nên làm cái gì bây giờ?!
Giả vờ đi thôi!
Thấy Thẩm Minh Trạch cúi đầu, Thẩm Hoa Nùng nhanh chóng đuổi người: “Anh trai , anh mau trở về đi, chuyện của Lý Bảo Gia cũng đừng nói với cha làm gì, miễn cho ông ấy lo lắng, chỉ trong một hai ngày liền có kết quả thôi.
Anh cũng đừng để ở trong lòng, sáng sớm ngày mai hai người còn phải làm việc đó, không chừng còn có người sẽ tìm tới hỏi chuyện hoa ngải vàng nữa. Đi nhanh đi!
Đúng rồi, anh trai, trên đường trở về, cũng không cần lo lắng sẽ bị người bắt gặp anh qua chỗ này, chúng ta vốn dĩ chính là người một nhà, cho dù không thèm nhìn mặt nhau thì cũng là châu chấu cùng bị buộc trên một sợi dây......”
“Có người nói kiểu như em sao, Thẩm Hoa Nùng!” Thẩm Minh Trạch thấp giọng oán giận một câu, vẫn là nhấp môi tiếp nhận hộp cơm cô đưa qua, rất nhanh đã hòa vào trong bóng tối.
Thẩm Hoa Nùng: Luôn cảm giác có nước mắt người nào đó đang rơi thầm lặng!
Tiễn được Thẩm Minh Trạch, Thẩm Hoa Nùng nấu nước tắm rửa, bận rộn cả một ngày đã sớm mệt rã rời, mới vừa đặt đầu lên gối, liền một giấc ngủ tới tận trời sáng.
Trừ ra mấy hộ phần tử xấu ở cách xa chỗ cô hơn một chút, toàn bộ đội sản xuất —— bao gồm thôn Hạ Loan cùng mấy hộ trong thôn Thượng Loan, đều ồn ào tới tận nửa đêm, thiếu chút đã náo loạn xuyên đêm rồi.
Bé gái nhỏ Bành Xảo Anh bị dáng vẻ hung thần ác sát của bậc trưởng bối và cha mẹ làm sợ tới mức run bần bật, không cần bọn họ hỏi chuyện, chỉ nhìn qua Lý Bảo Gia đã bị đánh thành đầu heo, cô bé liền run run rẩy rẩy kể hết toàn bộ chuyện mà mình biết ra.
Tuy rằng có chút nói năng lộn xộn, nhưng mà tin tức quan trọng vẫn là bị người lớn trong nhà nắm bắt được.
Nhưng mà, khi biết được chuyện, bậc cha mẹ chú bác trong nhà tức giận tới mức suýt trúng gió.