Mục lục
Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Dương đột nhiên nói câu: “Cô vẫn luôn cúi đầu, tóc lại rũ che mặt, chúng tôi đều không có thấy rõ ràng, thật ra vừa rồi cô ngẩng đầu lên, tôi thấy làn da của cô còn rất trắng, cái mũi cái miệng đều trông rất xinh đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực thì con người trông càng có tinh thần, cũng thoạt nhìn trẻ hơn, không cần sợ hãi rụt rè như vậy, thật sự.”

Thẩm Hoa Nùng đưa mắt qua đám tóc mái dày liếc đối phương một cái, gật gật đầu, rốt cuộc cũng không gạt tóc ra, tuy nhiên trong lòng vẫn là thoải mái hơn chút.

Chỉ là nhìn đám tóc mái trên trán mình càng thêm không vừa mắt, lại thầm thề một lần nữa, nhất định phải tẩy trắng thật trắng, để lại thanh danh tốt, sau đó cô muốn xinh đẹp thế nào cũng được hết.

Đem chút buồn bực này đè xuống, tâm tư chuyển tới đồ ăn thì tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều.

Hiện giờ tuy rằng thời kỳ nạn đói gian nan nhất đã đi qua, nhưng mà vật chất lại không phong phú, đại đa số giới hạn mà mọi người đặt ra cho đồ ăn chỉ là có thể ăn được hay không, có thể ăn no không, bữa ăn ngon nhất chính là bữa ăn có thêm miếng thịt.

Tuy nhiên, Thẩm Hoa Nùng tin tưởng, người đã từng ăn đồ ăn cô làm, rất nhanh sẽ bị cuốn vào khái niệm cái gì gọi là ‘mỹ thực’. Một khi có sự đối lập, bọn họ sẽ mở ra được cánh cửa thế giới mới.

Mỹ thực cũng không phải chỉ có món ăn mặn, sơn hào hải vị mà chế biến không tốt, cũng khó ăn giống nhau, rau dại lương thực phụ, có thể xử lý tốt thì cũng là mỹ vị.

Lấy kiến thức và bản lĩnh của Thẩm Hoa Nùng, nếu như cô thầm muốn dung nhập vào mối quan hệ của mấy cô gái trẻ tuổi này, thật sự là quá dễ dàng.

Bữa cơm này vừa ăn vừa nói chuyện, cô liền không dấu vết do thám được không ít tin tức từ các cô ấy.

Bốn cô gái nhỏ này đều trên dưới 20 cả, vẫn còn chưa lấy chồng, gia đình từng người từng người đặt ở nơi nội thành này cũng coi như là tầm trung lưu.

Gia cảnh khá giả khiến tính cách của bọn họ đều rất tốt, tuy rằng cũng có vài bất đồng, nhưng nhìn ra được, gia giáo đều là rất không tồi, ngay cả người không dễ tiếp cận nhất như Ngô Dương cũng không hề biểu hiện vẻ thành kiến gì với thân phận của Thẩm Hoa Nùng.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ngồi cùng với mấy cô gái trẻ tuổi có giáo dục này cũng không tồi chút nào.

Ngoại trừ việc thám thính tin tức từ người khác, Thẩm Hoa Nùng cũng lơ đãng thổ lộ tin tức mình muốn cho người ngoài biết đến ra ngoài.

Cô hiểu rõ nên làm thế nào để nắm được hảo cảm của mấy cô gái này.

Chỉ qua một bữa cơm, cô liền không dấu vết xây dựng mình trở thành hình ảnh một người phụ nữ đáng thương đang tự mình nỗ lực, bởi vì sinh được con gái mà bị chồng ghét bỏ.

Thông tin thì đều là sự thật, nhưng được sắp xếp thành tổ hợp như vậy, hơn nữa cô còn cố tình dẫn đường khiến mọi người suy nghĩ về chiều hướng như mình muốn.

Mấy cô gái nhỏ nghe chuyện thì lập tức lòng đầy căm phẫn tỏ vẻ khinh thường chồng cô và ủng hộ cô, rất nhanh đã kéo gần khoảng cách.

Cơm nước xong, Lưu Hà vuốt cái bụng cảm thán nói: “Ăn ngon đến no căng rồi, Hoa Nùng, nếu có thể mỗi ngày đều được ăn cơm cô làm thì tốt rồi, đồ ăn của đầu bếp ở nhà ăn chỗ chúng tôi, so với đồ cô làm thì chẳng khác nào cơm cho heo ăn cả.”

“Đúng vậy, từ sau khi ăn đồ cô làm thì tôi nhận ra được căn bản không phải là nguyên liệu đồ ăn có vấn đề, bí đỏ cùng kiều mạch cũng có thể làm ăn ngon như vậy, căn bản chính là do tay nghề của đầu bếp nhà ăn không tốt, từ sau khi đầu bếp Phương là chủ bếp tôi cũng chưa từng muốn ăn no.”

Từ Lệ Lệ nói: “Hoa Nùng, cô không phải nói đang muốn tìm công việc sao? Phụ nữ như chúng ta cũng có thể chống nửa bầu trời, không thể dựa vào đàn ông nuôi dưỡng, như vậy thì ở nhà cũng không đứng thẳng lưng nổi.

Không bằng đến nhà ăn bệnh viện đi làm đi, tôi nghe nói đầu bếp Lưu cũng chỉ làm nửa tháng cuối rồi sẽ về hưu, người nấu nướng ở nhà ăn vốn dĩ liền không nhiều lắm, đầu bếp Phương cũng không lo liệu được, sau khi đầu bếp Lưu về hưu nhất định phải tuyển thêm người, bằng trù nghệ của cô, sau này chúng tôi đều được ăn ngon rồi.”

Các cô là thiệt tình khen ngợi cũng là thiệt tình muốn giúp mình, Thẩm Hoa Nùng cũng nghiêm túc nói cảm ơn, cũng nhớ kỹ việc này, hiện giờ đầu cơ trục lợi nghiêm trọng, làm cái gì cũng không thể đảm bảo hơn việc có một công việc chính thức ổn định được.

Ngô Dương lại không có lạc quan như vậy, cô ấy nói thẳng: “Các cô đừng tùy tiện đưa ra chủ ý, chức vụ đầu bếp không phải để dàng đảm nhiệm được, hơn nữa, hiện tại tuyển nhân viên có chỗ nào không nhìn vào thành phần giai cấp? Đừng làm cho người ta hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.”

Lưu Hà có chút ủ rũ nói: “Như vậy thì.”

Thấy các cô có vẻ mặt thất vọng, Thẩm Hoa Nùng cười rất chân thành: “Cái này không quan trọng, Các cô nếu như cảm thấy đồ ăn tôi làm ăn ngon, nếu có cơ hội tôi sẽ làm cho mọi người, có rảnh cũng có thể làm xong rồi mang qua cho các cô.Chẳng qua đều là chút cơm canh đạm bạc, muốn ăn thịt cá thì trước mắt tạm thời tôi không có.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK