Khuôn mặt nhỏ gầy của Ngụy Bằng Phi căng chặt, nhìn kỹ trên làn da trên mặt nhóc là chỗ đen chỗ trắng, tuy không phải bị dính bẩn, nhưng nhìn có chút dơ cũng có vẻ càng gầy hơn, cậu nhóc theo phương hướng ngón tay Ngụy Bằng Phi nhìn nhìn đống hoa ngải vàng phía trước.
Trước kia việc này vốn dĩ chính là do cậu làm!
Thẩm Hoa Nùng chờ mong nhìn cậu bé: “Được
không?”
Lúc này động tĩnh phía bọn họ đã kinh động
người trong phòng, Ngụy Đứa Long nhịn lại cơn ho khan, nói vọng ra, “Tiểu Phi,
cháu đang nói chuyện với ai thế?”
Ngụy Bằng Phi liền đi vào nhà , Thẩm Hoa Nùng
lại đứng ở ngoài chờ, nghe thấy cậu nhóc nhỏ giọng giải thích với Ngụy
Đứa Long, rất nhanh đã dùng bộ mặt vô cảm chạy ra, đồng ý với Thẩm Hoa Nùng:
“Em đã biết!”
“Vậy vất vả cho em, Tiểu Phi! Chị biết trước
kia đều là em hỗ trợ, em yên tâm, chị gái sẽ báo đáp em!”
Cậu nhóc ưỡn ngực, khinh thường hừ một tiếng:
“Ai hiếm lạ!”
Thẩm Hoa Nùng lấy từ trong giỏ ra mấy miếng
bánh bí đỏ kiểu mạnh cho cậu bé rồi dặn dò: “Đúng rồi, chị có để lại đồ ăn cho
cha ở trên bàn, em hỗ trợ nhìn chút, đừng ăn vụng biết không?”
Ngụy Bằng Phi giống như chịu phải nhục nhã,
tức giận đến thở phì phì, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lập tức hất tay Thẩm Hoa Nùng
ra.
“Chị bớt xem thường người khác, em cũng không
giống như chị!”
Thẩm Hoa Nùng tự nhiên cũng không so đo với
trẻ con, cô cũng có biện pháp chuyên trị mấy đứa nhóc cao ngạo thế này.
“Chị đây không phải cho không nhóc, nhóc
không nhận ai biết nhóc có đói quá mức rồi trộm ăn hay không? Nếu như nhóc
ngượng ngùng, sau này hãy giúp chị nhặt chút củi, thấy hoa ngải vàng cũng hái
về chút đặt lại trước cửa nhà cha chị, có người tới thì truyền lời lại cho
người ta, dùng lao động đổi lấy thù lao cũng là chuyện thường thấy.”
Cái gì? Nhóc không đồng ý đi nhặt củi cho chị
ấy hả?
“Nhóc là nam tử hán 7 tuổi cả ngày không chịu
làm gì chỉ biết chơi bời lêu lổng, công việc nhẹ nhàng như vậy còn không chịu
làm, sợ mất mặt sao?”
Chị đây không nhìn nổi nhóc mà, không cần á?
Thẩm Hoa Nùng cười: “Nhóc có cái gì đáng giá
để chị coi trọng hay sao? Chị đây chính là xem thường nhóc, bố thí cho nhóc thì
thế nào? Là lòng tự trọng của nhóc quan trọng hay là mạng của ông nội quan
trọng?”
“Nhóc cũng có thể chịu đói, nhưng ông nội có
thể đói sao? Chờ tới khi buổi tối cha nhóc mới trở về, một miếng đồ ăn nóng sốt
cũng không có, mùa hè đồ ăn dễ ôi thiu, cứ tiếp tục như vậy bệnh tình của ông
nhóc khẳng định sẽ chuyển biến xấu.”
“Nhóc bao tuổi rồi, nghe mới mấy câu nói đó
mà đã khóc lóc rồi? Nhóc có muốn chị ôm nhóc vào lòng, hát mấy bài hát ru dỗ
dành, kể chuyện xưa, nói mấy lời đạo lý, xoa xoa đầu rồi đút cho nhóc ăn luôn
không! Đây là sợ xấu hổ đúng không?”
Nhóc con bị một đống lời trào phúng từ trên
trời giáng xuống một cách không thể hiểu được chịu kích thích, giờ muốn khóc
cũng không thể, chỉ đỏ mắt oán hận nhìn Thẩm Hoa Nùng, hất tay cô chuẩn bị xoa
đầu mình, “Em mới không cần! Chị là đồ chán ghét! Chị đáng nhất, ai cần chị ôm,
hu hu hu ……”
Lòng người bên ngoài quá hiểm ác, cậu muốn đi
tìm cha cậu!
Tuy nhiên khi Thẩm Hoa Nùng đem đồ ăn đặt lên bàn, Ngụy Bằng Phi vẫn nghe lọt lời cô, cũng không có ném đồ ra ngoài.
Thẩm Hoa Nùng cũng yên tâm hơn, còn may đứa bé này không có ngốc đến mức chạy vào nhà.
Người sắp đói chết, những cái tự tôn đó thì tính là cái gì.
Thời xưa có hoàng đế ăn mày, chẳng lẽ hắn chưa từng nuốt đồ ăn xin hay sao?
Cô dựa người lên tường quét mắt về phía giường trong, nhìn thấy lão tướng quân tiều tụy xanh xao, chỉ gật gật đầu, cũng không biết nói cái gì, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, nhìn qua Ngụy Bằng Phi, lại lần nữa cảnh cáo cậu nhóc ngàn vạn đừng ăn vụng lương bì cô để lại cho cha và anh trai, sau đó mới lắc eo nhỏ rời đi.
Chờ ra khi ra cửa đứng lại một chút, liền nghe thấy tiếng Ngụy Bằng Phi ồn ào cùng Ngụy Đức Long nói chuyện:
“Ông nội, đây là thù lao cháu hỗ trợ người phụ nữ xấu ở cách vách kia, ông đã mấy năm chưa gặp chị ta nhỉ, hiện tại chị ta xấu hơn nhiều, lại vẫn xấu bụng như thế, cháu sẽ làm việc cho chị ta, cháu cũng có thể……”
Thẩm Hoa Nùng nghe vậy thì cười thành tiếng, nghe thấy tiếng nói chuyện ngừng một lát, cô cầm giỏ xách từ trái đổi qua tay phải, thở ra một hơi, nhấc chân đi rồi.
Chỉ là không tự chủ được, lộ ra một nụ cười như sói giả vờ là bà ngoại.
Nguyên bản trong tiểu thuyết, nữ chủ Lục Bách Vi đã sớm biết một nhà Ngụy Đức Long sau đó sẽ được phục nguyên chức vị, cho nên, cô ta cũng đã sớm bắt đều kết nối mối quan hệ kinh doanh sau này, đương nhiên những chuyện này phải tiến hành trên cơ sở bản tính ôn nhu lương thiện, kính già yêu trẻ của cô ta, để khi đối phương trở nên phát đạt cũng không nghi ngờ mục đích tiếp cận của cô ta.
Cô ta thường ca hát, lại ngòi kể chuyện xưa, ôn nhu như mẹ ruột nắm bắt trái tim cậu nhóc kia.
Thái độ này hoàn toàn khác những loại người hách dịch chuyên bắt nạt và né tránh phần tử xấu như tránh tà, không chỉ có cảm động một nhà Ngụy Bằng Phi, cũng khiến Hoắc Đình vốn dĩ đang âm thầm chiếu cố tới nhà họ Ngụy cũng phải nhìn Lục Bách Vi bằng con mắt khác, sinh ra sự va chạm tâm hồn.
Lục Bách Vi còn bị cậu nhóc này tác hợp cho cha mình là Ngụy Triệu Đường, đương nhiên Ngụy Triệu Đường cũng có ý tứ với cô ta, sau đó tuy rằng hai người không thành, nhưng vẫn trợ giúp cho Lục Bách Vi không ít.
Nữ chủ được trợ lực, vậy thì khẳng định chính là khắc tinh của nữ phụ ác độc nha, nguyên chủ vốn dĩ lên kế hoạch trả thù Lục Bách Vi, vài lần đều bị Ngụy Triệu Đường phá hủy.
Hiện tại, Thẩm Hoa Nùng đột nhiên có chút chờ mong Lục Bách Vi nhanh chóng xuất hiện.
Tới tới tới, cô mau tới đây hát ru, mau tới khiêu vũ, mau tới xoa xoa đầu ……
Nếu như cậu nhóc kia còn dính chiêu này, cô nhất định sẽ đánh cho nó mấy cái, để nó sinh ra bóng ma tâm lý với chuyện xoa đầu!
Làm được chuyện đào hố nữ chính mà không ai biết, tâm tình Thẩm Hoa Nùng vui vẻ đi lên thị xã.