Nghiêm Mãn Hương mang ơn đội nghĩa, cũng bất chấp nơi này là nhà vệ sinh, trực tiếp đánh thức đứa nhỏ đang mê man, “Nhị Mao, uống vào chút cái này thì tốt rồi, đừng nhổ ra nhé......”
Người đứng trong nhà vệ sinh đều vây xem, đứa nhỏ này cũng rất nghe lời, một hơi uống xong gần một nửa, mới nghiêng nghiêng đầu, muốn đem cái bình kia đẩy ra.
Nghiêm Mãn Hương tiếp tục dỗ dành, lần này cái bình trực tiếp đã thấy đáy, cũng chỉ còn dư lại chút nước dính dưới đáy bình.
Một bình này có thể phân ra hai chén, Thẩm Hoa Nùng chia ra ba lần uống, nhưng mà bình này cô đã pha hơi loãng, uống nhiều như vậy cũng không sợ, bởi vậy cũng không có mở miệng nói thêm cái gì.
Thời điểm Nghiêm Mãn Hương cho đứa nhỏ uống thuốc, mấy người phụ nữ khác liền nhìn với ánh mắt trông mong.
Đã có thì cũng chừa lại cho người ta một chút, nếu như có tác dụng mà hết sạch rồi chẳng phải là đáng tiếc à?
Nhưng lại sợ lỡ như không hiệu quả thì sao, hoặc là có xảy ra chuyện gì thì sao?
Loại nước xanh rì thối hoắc này, ai biết là cái gì nha.
Rốt cuộc bác sĩ cũng chưa có xác định mà, biểu cảm của mọi người vô cùng rối rắm.
Viên Thu Phân chính là một trong số đó, thấy Thẩm Hoa Nùng chỉ lo cùng Nghiêm Mãn Hương nói chuyện, đều không có phản ứng mình, cô ta mang vẻ mặt u oán.
Hình như còn trách cô không màng tình cảm thân thích nhỉ? Cuối cùng lại trừng mắt liếc cô một cái, dậm dậm chân rồi đi ra ngoài.
Nghiêm Mãn Hương cho con uống thuốc xong, Thẩm Hoa Nùng liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài vừa dặn dò: “Chị gái Nghiêm , trước tiên chị cứ xem hiệu quả thế nào, nếu như còn cần thuốc thì có thể đến thôn Hạ Loan, đại đội hai của công xã Hồng Tinh tìm em, em tên là......”
Nghiêm Mãn Hương thuận thế nói tiếp: “Thẩm Hoa Nùng chứ gì, chị vừa rồi đều nghe thấy được, công xã Hồng Tinh thì chị biết, trở về đại đội của bọn chị còn phải đi ngang qua chỗ các em đấy, nhà chị cách thị xã tận hơn ba mươi dặm đường.”
Thẩm Hoa Nùng gật gật đầu: “Vậy được, em còn có chút việc, trước cứ như vậy đã.”
“Được!”
Nghiêm Mãn Hương vừa nói chuyện vừa nhặt vỏ bình rỗng lên.
Hiện tại hai vỏ bình rỗng còn bán được 1 hào đó, không bán thì để trong nhà cũng có tác dụng, ra cửa mang theo chút nước, giữ lại đựng gia vị, làm chút rau ngâm dưa chua đều có thể, nhưng miệng con trai mình đã chạm qua, chị cũng không mặt mũi nào trả lại, chỉ âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, ngày sau lại tìm cơ hội trả ân tình này.
Hai người này liền một trước một sau đi ra ngoài.
Mặt khác còn có sáu người phụ nữ đang hai mặt nhìn nhau, cũng đi theo ra ngoài.
Trong đó có hai phụ nhân thật sự có nhu cầu mới vào đây, lúc này mới nhớ tới mục đích chính, chuyện chính còn chưa làm đã lạc lối, hiện tại lại vội vội vàng vàng đi vòng trở về.
Ngoài cửa, Kỷ Vi Dân đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn, gấp không chờ nổi mà thúc giục Thẩm Hoa Nùng đem nước thuốc lấy ra để cho anh ta nghiên cứu.
Thẩm Hoa Nùng lần này thật sự không cố ý kéo dài thời gian nữa.
Tuy nhiên, vẫn là bị ngăn cản rồi.
Bởi vì người có thể gây rối và kéo dài thời gian nhất đã tới.
Viên Thu Phân mang theo Hoắc Ma Tử từ phía sau đuổi theo, trong lòng Hoắc Ma Tử còn ôm theo Hoắc Chí Cao, thở hổn hển nói: “Thím, thím......”
Một bộ xấu hổ muốn chết nhưng rõ ràng có việc cầu người, còn trông cậy vào đối phương sẽ mở miệng nói trước.
Cả gia đình đều ‘đức hạnh’ giống nhau, thật đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa.
Xem ra trước đó cô đối với bọn họ đã quá khách khí, mới khiến đám người này sinh ra ảo giác.
Thẩm Hoa Nùng khách khí lại xa cách nói: “Có việc à?”
Hoắc Ma Tử do dự một lát, nhìn Kỷ Vi Dân lại đang mất kiên nhẫn muốn nói gì đó, ông ta mới rũ đầu nói: “Chuyện về loại thuốc kia, thím , thuốc kia thật sự có hiệu quả à?”
“Còn chưa biết.” Thẩm Hoa Nùng dừng lại một chút, lại nói, “Dù sao trước kia, tâm tư của tôi cũng không đặt ở phương diện này, cũng không có học về thảo dược tử tế, có vài phần tác dụng thật sự nói không tốt.”
Hoắc Ma Tử há miệng thở dốc, nhất thời không có cách nào nói tiếp.
Đây chính là lời mà tối hôm qua ông ta đã nói với Thẩm Hoa Nùng.
Lúc ấy Thẩm Hoa Nùng còn muốn đưa cho ông ta chút thuốc, nhưng ngược lại còn bị ông ta mắng vốn một hồi.
Hiện tại người ta hoàn trả lại một cái vả mặt, ông ta cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng Kỷ Vi Dân lại rất có hứng thú: “Trước kia cô từng học về thảo dược à?”
Thẩm Hoa Nùng gật gật đầu, cũng không có nói chuyện nhiều.
Chuyển hướng sang Hoắc Ma Tử, cũng không có tính toán khiến ông ta thêm khó xử, nói thẳng: “Ông đang muốn xin chút thuốc về cho cháu trai à?”
Hoắc Ma Tử mặt dày gật gật đầu.
Thẩm Hoa Nùng lại nói: “Tôi cũng không phải luyến tiếc chút thảo dược này, cũng tuyệt đối không phải muốn nguyền rủa cháu trai ông, chẳng qua, tôi thật sự gánh không được trách nhiệm này.”
Viên Thu Phân thấp giọng bất mãn xen mồm: “Vậy trước đó tại sao cô còn đưa cho nhà người khác uống vào?”
Thẩm Hoa Nùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, thật là phiền chết với loại phụ nữ này.
“Chị gái Nghiêm kia, người ta có viết giấy cam đoan, tìm cả nhân chứng, còn phát thề độc nói sinh tử tự lo không liên quan tới chuyện của tôi, cô dám không?”
Viên Thu Phân hiển nhiên không tán thành, còn muốn nói cái gì, Thẩm Hoa Nùng không cho cô ta cơ hội ngắt lời
“Đứa nhỏ nhà chị ấy là không có lựa chọn khác, nhà cô còn có thể tìm Hoắc Đình nghĩ cách đi tỉnh thành, trước khi đi tỉnh thành mà uống thuốc, lỡ như bệnh tình tăng thêm thì tính vào trách nhiệm của ai?”
“Cô cho thuốc lung tung không trách cô thì trách ai?” Viên Thu Phân lẩm bẩm câu.
Thẩm Hoa Nùng âm thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Kỷ Vi Dân khoanh hai tay ở trước ngực, “Vị nữ đồng chí này, như vậy là không nói đạo lý.”