Trở lại tình cảnh trước mắt, Thẩm Hoa Nùng nhìn thấy Hoắc Đình mang theo Chiêu Chiêu trở về, trong lòng đột nhiên nghĩ tới đoạn văn án kia.
Cũng thầm đánh giá nguyên tác không nói quá, không có treo đầu dê bán thịt chó, còn rất chuẩn xác.
Loại nam chủ này, nên tóm tắt như vậy!
Từ khí chất nhìn qua, Hoắc Đình cùng Ngụy Triệu Đường cũng không sai biệt lắm, đều có thể làm người liếc mắt một cái là nhìn ra được nhiệt huyết quân nhân.
Quan sát Ngụy Triệu Đường, ánh mắt Thẩm Hoa Nùng đầu tiên là chú ý tới đôi mắt của đối phương, anh ta có ánh mắt chấp nhất kiên định, không khuất phục, là con người sắt đá không thể bị đánh gục.
Nhưng, nhìn Hoắc Đình…… Thẩm Hoa Nùng không biết có phải tiên nhập vi chủ (*) hay không, ấn tượng khắc sâu với đoạn văn án có chút vặn vẹo, tầm mắt cô có hơi chệch hướng.
(*)Tiên nhập vi chủ : vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)
Ánh mắt Hoắc Đình cũng rất kiên định sắc bén, nhưng mà lực chú ý của cô lại dừng trên cằm Hoắc Đình nhiều hơn.
Vẻ mặt anh ta căng chặt, giữ cằm có một cái rãnh mờ nhạt, hiệu lên rõ ràng hình “ω” (cằm chẻ :v ).
Không biết cô nghe được câu này từ đâu, dù sao lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở trong đầu cô, khụ khụ khụ, nghe nói, đàn ông có dáng cằm thế này, ham muốn và năng lực về chuyện đó đều vô cùng mạnh.
Nhưng mà, đã nghẹn đến 30 tuổi, đại khái cũng không ổn nhỉ.
Không thể trách tác giả lại không viết thịt.
Thẩm Hoa Nùng lén lút suy nghĩ.
Tầm mắt của Thẩm Hoa Nùng dừng ở phần cằm của Hoắc Đình một hồi, mới tiếp tục nhìn xuống.
Trên tay anh ta xách theo đồ, bắp thị phần cánh tay nổi lên cân đối, đường cong lưu loát, căng chặt.
Cách một áo may ô sát ngực mỏng màu đen, Thẩm Hoa Nùng còn có thể nhìn thấy đường nét rõ ràng của từng múi cơ.
Không tồi, không tồi.
Thịt dê ngon như vậy…… a, không, thân thể đàn ông tốt như vậy, đáng tiếc không chỉ chán ghét cô đến cực điểm, hai nhà còn kết thù!
Tuy nhiên, ít nhất văn án của tiểu thuyết không có lừa gạt cô, với sức vóc này, chuyện làm gãy eo Lục Bách Vi lộng cũng chỉ là sớm hay muộn thôi.
Cô không kiêng nể gì đánh giá, không coi ai ra gì mà lắc đầu cảm thán.
Mặt Hoắc Đình căng chặt, có cảm giác bối rối và phẫn nộ vì bị ánh mắt cô xâm phạm, mắt đen lạnh như băng đảo qua cô, sau đó cong lưng thấp giọng dỗ con gái nhỏ đang trông mong nhìn cô nhưng bị Thẩm Hoa Nùng bỏ qua.
“Chiêu Chiêu, đi thôi, cùng cha vào nhà đi, cha rửa mặt lau tay cho con, chúng ta vào nhà ăn dưa hấu.”
“Mẹ......”
“Mẹ hiện tại không rảnh, cũng không thích ăn dưa hấu.”
Hoắc Đình một tay xách theo quả dưa hấu, trên cánh tay còn vắt một chiếc áo sơ mi trắng, một tay trần bế Chiêu Chiêu lên, mắt nhìn thẳng vòng qua Thẩm Hoa Nùng rồi đi.
Anh dùng xách theo túi lưới dưa hấu lấy ra chìa khóa để mở cửa, mở cửa căn phòng phía đông mà Thẩm Hoa Nùng chưa bao giờ đặt chân qua.
Toàn bộ quá trình, Thẩm Hoa Nùng vẫn dùng ánh mắt tràn ngập hứng thú nhìn chằm chằm anh.
Nếu anh ta ra chiêu, cô thế nào cũng phải tiếp chiêu nha, dù sao việc nhổ lông chọc tức người khác, cô quá có kinh nghiệm.
“Lạch cạch” một âm thanh vang lên, khoá cửa mở ra.
Hoắc Đình cầm đầu khóa tùy tiện ấn ấn, đẩy cửa mà vào, cửa gỗ theo động tác đẩy của anh, phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Anh rất nhanh đã vào cửa, đứng ở bên trong cánh cửa đột nhiên quay đầu lại, mắt đen như chim ưng bắn về phía Thẩm Hoa Nùng.
Lạnh lẽo, sắc bén.
Tràn ngập cảnh cáo rõ ràng.
Có ánh mặt trời đặc biệt phản chiếu từ tấm kính trên nóc nhà xuống,ngay phía sau anh, màu nắng ấm ám bao vây, nhưng trên người anh vẫn tản ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta xa cách, giống như đang tự hỏi cô lại đang ấp ủ âm mưu gì.
Thẩm Hoa Nùng nhìn đã hiểu ý tứ của anh, chỉ khiêu khích nhìn anh, còn nhướng mày chớp mắt hướng về phía anh.
Sau đó tầm mắt cô lại lần nữa càn rỡ mà đảo qua gương mặt cương nghị lạnh lùng , đảo qua cái trán ni đủ, dần dần tới hàng mày đang nhăn tít, xẹt qua đôi mắt không có lấy một tia ấm áp, lướt qua chóp mũi, môi......
Thẩm Hoa Nùng cười cười: Chẳng qua cũng chỉ có như vậy.
Cô lấy ánh mắt biểu đạt ý nghĩ.
Trước khi Hoắc Đình dường như muốn phát hỏa, lại ra vẻ đã mất hứng thú thu hồi tầm mắt, không thèm liếc về phía này nữa, thấy Hoắc Đình không có dự định sẽ đưa Chiêu Chiêu ra ngoài, cô cũng không có thò lại gần tự mình mất mặt.
Tiếp tục xử lý khoai lang nghiền từ cối xay đá mới vừa mượn được từ nhà Tưởng Hồng Mai, khó có dịp hôm nay cô trở về tương đối sớm, cô dự định sẽ làm hết tinh bột khoai lang trong tối nay.
Làm cho mình ăn, cũng chỉ là dùng để làm đồ ăn phụ, cũng không cần quá mức để ý về tạp chất trong tinh bột khoai, Thẩm Hoa Nùng cũng không dự định sẽ làm thật kỹ càng, chỉ cần miến bột khoai có thể thành hình là đủ rồi.
Giảm bớt qua nhiều bước tinh lọc rườm rà, chỉ liên tục dùng nước trong xả qua rồi bóp lấy nước, đem bã khoai lang bỏ qua một bên, chờ tinh bột trong nước lắng xuống , công việc đầu tiên đã hoàn thành rồi.
Tính thời gian cũng đúng lúc, cô liền vào phòng bếp, nên đi chuẩn bị cơm chiều rồi.
Chiêu Chiêu đã trở lại, phải làm thêm một phần cho con bé Chiêu Chiêu, nhiều thêm một cô con gái, cô phải cố gắng hoàn thành trách nhiệm của người làm mẹ.
Trong tiểu thuyết, chuyện nguyên chủ hối hận nhất chính là bản thân đã vô tình với cha con Thẩm Khắc Cần, mà điều cô ấy tiếc nuối nhất lại là việc bỏ mặc Chiêu Chiêu không thèm nhìn lại.
Tuy rằng Hoắc Đình đối với Chiêu Chiêu rất tốt, vợ sau của anh ta là Lục Bách Vi đối với Chiêu Chiêu cũng không tồi, nhưng dù sao cũng là thua thiệt với con gái của cô.
Đối với việc nuôi dạy con gái, Thẩm Hoa Nùng hoàn toàn không có kinh nghiệm, tuy nhiên cô có được ký ức của nguyên chủ, cha mẹ nguyên chủ dỗ dành cô ấy thế nào, cô liền theo đó mà làm đi, hiện tại không có nhiều điều kiện, vậy trước tiên cứ làm chút đồ ăn ngon dỗ Chiêu Chiêu đã.