Mục lục
Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*)Dụ chi dĩ lợi (诱之以利) một câu trong luận ngữ của Khổng Tử, theo mình hiểu trong ngữ cảnh của câu này chính là khéo léo đối xử với người ta để đem lại lợi ích cho bản thân.

Thẩm Hoa Nùng quơ quơ giỏ đổ trước mặt cô ấy: “Cố ý mang đến để cảm tạ mọi người đây.”

Cô gái nhỏ cười vui vẻ, vừa cầm lấy giỏ đồ trong tay cô vừa hỏi: “Cảm tạ chúng tôi cái gì chứ? Hôm nay cô làm món gì? Có trứng vịt muối vàng xào bí đỏ thái sợi không?

Cô không biết buổi tối hôm đó, rõ ràng tôi tan tầm trở về đã bảo mẹ tôi làm cho một phần, bà ấy làm như thế nào đều không đúng vị, làm ra không ăn ngon bằng cô đâu!”

Trứng vịt muối vàng xào bí đỏ thái sợi……

Thẩm Hoa Nùng lặng lẽ giật giật khóe miệng.

Từ Lệ Lệ ở bên cạnh vừa ghét bỏ Lưu Hà, vừa cười cùng Thẩm Hoa Nùng chào hỏi.

“Hôm nay cũng đang định chờ cô, còn tưởng rằng cô bị chúng tôi dọa sợ nên không đến nữa, Lưu Hà à, cô cũng kiềm chế một chút đi, đừng khiến Hoa Nùng sợ hãi.”

Thẩm Hoa Nùng hướng về phía bọn họ cười cười, trả lời Lưu Hà: “Tôi vừa mới đi tới nhà ăn bệnh viện xin việc, ngày kia mới có kết quả, hôm nay đã làm món khác,” vốn định nói là lương bì, lời nói đến bên miệng lại đổi thành: “Tinh bột mì và bột đậu này cùng mì kiều mạch nguội bỏ thêm dưa chuột tươi, có thêm mì căn, rau trộn chua cay ……”

Lưu Hà ở bên cạnh nói thầm: “Mấy cái tên này cũng dài quá.”

Cô ấy thò tay vào giỏ lấy ra hộp bánh bí đỏ kiều mạch, sau đó dùng sức hít hít mấy cái, liền gấp không chờ nổi buông hộp cơm, thật cẩn thận dốc ngược hai chén đồ ăn đổ vào hộp cơm của mình.

“Tuy rằng tôi đã có ấn tượng mới với bí đỏ, nhưng mà mùi vị chua cay này mới là thứ tôi thích nhất, mùa hè nóng ăn gì cũng thấy không được ngon miệng…… món này là món gì thế, thơm quá đi.”

Lương bì tuy rằng đã có ngàn năm lịch sử, nhưng mà loại đồ ăn của miền bắc ở nơi này cũng không thường có, Lưu Hà đúng là chưa từng gặp qua.

“Nếu như đã mang tới cho bọn tôi ăn, tôi đây liền không phụ tấm lòng của Hoa Nùng, tôi ăn luôn nhé!” Cô ấy nhanh chóng cầm đũa trong hộp cơm của mình, một ngụm nuốt xuống rồi vừa ăn tiếp vừa nói: “Ăn ngon quá, tôi hiện tại đều cảm thấy sắp chết đói đến nơi rồi, tôi ăn trước đây.”

“Oa, cái này chính là mì căn nhỉ? Vị ngon thật đó, hút đầy nước canh, vị đậm đà, cay thật đó……”

Trong phòng chỉ còn lại tiếng húp nước canh, Từ Lệ Lệ che mặt.

“Tôi cũng chưa bao giờ thấy dáng vẻ như ma đói của cô lúc này, giống như đã bị bỏ đói mấy năm rồi vậy.”

Lưu Hà tranh thủ liếc mắt với cô ấy một cái, miệng tạm thời không rảnh tranh cãi.

Từ Lệ Lệ lắc đầu cười cười, cũng không chậm trễ, cùng Thẩm Hoa Nùng nói tiếng cảm ơn, liền bưng lên một chén, đặt vào hộp cơm của mình.

Cô ấy vừa trộn vừa hít hít mũi, “Quả thật rất thơm.”

Thẩm Hoa Nùng cười cười, từ trong rổ lấy ra phần của mình, lại đem rau sam trộn và bánh bí đỏ bị hai cô ấy bỏ qua lần lượt cầm ra, sau đó gắp rau sam bỏ vào lương bì, trộn vài lần, rồi lại ăn lần lượt một miếng lương bì trộn, một miếng bánh bí đỏ kiều mạch.

Từ Lệ Lệ học theo cách ăn của cô, Lưu Hà thấy thế, cũng bắt lấy cái bánh, tuy nhiên lại chỉ cắn một miếng rồi thả xuống, vội nói: “Tôi cứ ăn xong món này trước đã.”

Ăn xong lương bì thì cô ấy sờ sờ bụng, sau đó mới đưa trên tay cắn một miếng bánh kẹp rau sam.

Vừa ăn còn vừa cảm khái: “Đây vẫn còn là rau sam mà tôi biết sao? Lần trước mợ tôi có cắt một rổ qua cho, mẹ tôi có xào qua một đĩa, thật sự là vừa chua vừa chát, số còn lại phải đi cho người khác.”

Thẩm Hoa Nùng cười nói: “Còn phải chần qua nước sôi để bỏ đi vị chát của rau, có thể thả vào một chút đường trắng.”

Từ Lệ Lệ líu lưỡi: “Cũng chỉ ăn một món rau dại, cần phải chần nước sôi phiền toái như vậy à.”

Lưu Hà nhanh chóng ăn một mồm to, nói: “Khó trách lại ăn ngon như vậy a! Mẹ tôi khẳng định là lười làm mấy công đoạn thế này.”

Thẩm Hoa Nùng chỉ cười không nói.

Không có đồ ăn nào không thể ăn, chỉ có đầu bếp làm không tốt, nguyên liệu nấu ăn cũng không phân đắt rẻ sang hèn, không có gia vị nào không đáng thêm, chỉ có có cần hay không cần thôi.

Lưu Hà buông đôi đũa, thỏa mãn thở ra một hơi, “Buổi tối tôi còn muốn ăn lương bì lần nữa, còn dư lại ba phần cơ mà, Tố Mai cùng Lợi Quân hôm nay không trống ca, tôi có thể lấy về ăn được không, cho mẹ tôi thử nhìn xem đồ ăn cho người và cho heo khác thế nào.”

Từ Lệ Lệ còn chưa có ăn xong, nghe vậy phụt một tiếng, một ngụm ớt cay suýt nữa đã sặc đến khí quản, cay đến mức cô ấy phải uống hết một ly nước, sau đó đứng lên tìm Lưu Hà tính sổ.

Trong phòng còn đang cười đùa, Trương Tiểu Hồng vừa đẩy cửa tiến vào vừa hỏi: “Hôm nay nhà ăn có phải đổi đầu bếp hay không vậy? Mùi thơm quá đi, tôi cũng đi nhà ăn gọi một phần.”

Không đợi cô nói xong, Lưu Hà liền mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, sau đó ngả người ra ghế dựa, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đến rồi, xem ra lại ít đi một phần rồi.”

Trương Tiểu Hồng cùng Thẩm Hoa Nùng chào hỏi xong mới lên tiếng : “Cô ấy đang làm sao vậy?”

Khi nói chuyện còn quét mắt qua bàn, tức khắc hai mắt đều sáng lên, hít hít cái mũi nói: “Mọi người mua ở đâu thế? Nhà ăn à?”

Từ Lệ Lệ cười chỉ chỉ Thẩm Hoa Nùng: “Hoa Nùng làm đó.”

Thẩm Hoa Nùng nói: “Cũng chỉ có thể bỏ ra được chút đồ này, mời mọi người ăn, cảm ơn ngày đó mọi người đã trợ giúp rôi.”

Trương Tiểu Hồng ngoài miệng nói: “Cô cũng quá khách khí rồi.”Nhưng mắt lại chú tới giỏ đồ ăn, cười cười với Thẩm Hoa Nùng còn nhanh tay lấy hộp cơm của mình “Tôi đây liền không khách khí nếm thử, lần trước có nghe Lưu Hà khen ngợi tay nghề của cô rất nhiều, cô ấy còn nhắc mãi mấy ngày nay.”

Lưu Hà chống cằm lên đầu gối nói : “Tiểu Hồng, nhà cô gần như vậy, không phải mỗi ngày cô đều về nhà để ăn cơm được sao, cô hãy phát huy phong cách ngày thường rồi nhường tôi xuất ăn này đi.”

Trương Tiểu Hồng đẩy cô ấy ra: “Tôi nói cho cô biết, tiểu Hà Hà, cô đó nha, cũng không thể ăn mảnh,ăn một mình là chó sủa gâu gâu, mười người ăn mười người thơm.”

Từ Lệ Lệ lại trêu chọc: “Có muốn đưa qua cho bác sĩ kỷ chút không?”

Trương Tiểu Hồng nghe vậy cũng chưa ăn, đặt chén đũa xuống, xông qua làm bộ muốn xé miệng Từ Lệ Lệ.

Từ Lệ Lệ vây quanh Lưu Hà tránh trái tránh phải, mấy cô gái trẻ tức khắc nháo thành một đoàn, thật vất vả mới thấy Trương Tiểu Hồng đỏ mặt cảnh cáo “Còn nói nữa tôi không để yên cho các cô đâu” cảnh cáo xong, mọi chuyện mới kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK