Mục lục
Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là đồ đêm qua cha em bắt được, bảo chờ chị đến thì đưa cho chị.”

Ngụy Bằng Phi thò ra hơn nửa đầu giữa khe cửa, nhanh chóng nói xong, lại nhanh chóng rụt vào, khép cửa lại.

Thẩm Hoa Nùng nhìn cánh cửa, hừ một tiếng rồi bật cười, thôi, lại có đồ ăn mới rồi, đây cũng là thứ mình đáng được nhận, cô không khách khí mà xách theo cái giỏ tre.

Ngẫm lại biểu hiện của Ngụy Bằng Phi, cũng có thể đoán được nguyên nhân, cô còn cố ý hướng về phía cửa hỏi: “Tiểu phi, thuốc tẩy giun ngày hôm qua ăn có ngọt không?”

Bên trong cánh cửa không có tiếng động gì.

Thẩm Hoa Nùng lại bày trò đùa dai hỏi tiếp: “Em không trả lời, chị sẽ hỏi con giun trong bụng em, chúng nó khẳng định sẽ biết.”

Dứt lời, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa lại mở ra, Ngụy Bằng Phi đỏ mặt ló ra ngoài, mắt to còn ngậm đầy nước mắt, nhóc nhìn cô một cái, lại khép cửa lại, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng nức nở vừa nói vừa khóc của trẻ con: “Em không bao giờ muốn nói chuyện với chị nữa!”

Thẩm Hoa Nùng khoái chí cười hai tiếng, đe dọa cậu bé: “Chị bấm tay tính toán trong bụng em vẫn còn có giun đó, em vẫn nên ăn hết chỗ kẹo tẩy giun còn lại đi, nói cách khác……”

“Chị đi! Chị đi! Chị đi đi!”

Thẩm Hoa Nùng đi rồi, nhiều thêm được hai con cá trắm cùng nửa rổ tôm, cô còn phải về nhà một chuyến, thời gian cũng đang gấp nữa.

Sợ cá và tôm bị ươn, nên phải xử lý trước, cô nhanh tay mổ bụng cả, rửa sạch sẽ, cắt thành từng miếng nhỏ, cho thêm muối, gừng, ớt khô, hoa tiêu cùng dấm, rượu rồi đảo đều, trên chiếc bàn ở nhà chính đã lót sẵn tấm da rắn sạch, cô đem cá mang lên đó lại úp lồng bàn lên phòng ruồi gián.

Vội vàng rửa sạch tay, cầm theo giỏ xách đi thẳng về phía đường tới thị xã.

Không hề bất ngờ, xíu mại cầu vồng đơn giản hâm nóng ở bếp ký túc xá rất được Lưu Hà, Từ Lệ Lệ cùng Trương Tiểu Hồng nhiệt liệt hoan nghênh cùng cực lực cổ động.

Bởi vì giữa đường lại nhiều hơn hai người là Lý Tố Mai cùng Trương Lợi Quân, mặc dù Thẩm Hoa Nùng mang đến số lượng không ít, vẫn là không đủ ăn.

Bất đắc dĩ, cô đành phải đem một phần đồ ăn mình làm ra , rồi hâm nóng đồ ăn Lý Tố Mai mua về, mọi người miễn cưỡng ăn một chút.

Hôm nay hương vị đồ ăn tuy rằng không giống nhau, tuy nhiên mấy thứ này phối hợp lại cũng không có vấn đề gì lớn cả, tuân thủ quy định dinh dưỡng.

Phương Quốc Khánh hẳn là đã nghe lời cô hỏi qua bác sĩ về thực đơn.

Rất nhanh Thẩm Hoa Nùng đã chứng thực được điều đó từ miệng Lý Tố Mai.

“Hôm nay đồ ăn vẫn còn đỡ đó, ít nhất chúng ta còn có thể tự do lựa chọn đồ ăn, ngày hôm qua các cô không đi tới nhà ăn nên không biết, đầu bếp Phương kia á, không biết trúng gió gì, tôi nói muốn lấy gan xào rau củ và giá đỗ xào, anh ta lại không lấy cho tôi, chỉ múc cho tôi một muôi đậu hũ.”

Xem ra cái tên Phương Quốc Khánh này làm người vẫn có trách nhiệm và cẩn thận.

Thẩm Hoa Nùng càng có tin tưởng sẽ bắt được công việc ở nhà ăn, chỉ cần không đề cập tới thân phận, nếu thuần túy nhìn vào bản lĩnh, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mà cùng thời gian, còn Lục Bách Vi ở tỉnh thành cũng biết đến chuyện bệnh viện nhân dân ở thị xã tuyển người.

“Tiểu Vi, cô quá khách khí rồi, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói một câu thôi, nhưng mà hình như nghe nói vụ cô đưa người quen tới tỉnh thành không thuận lợi lắm hả, gia đình kia chắc gây thêm phiền toái cho cô nhỉ? Đó là kiểu người quen gì thế, sao lại không biết nói lý như vậy.”

“À, đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn cô đã hỗ trợ nữa, nếu không chúng tôi lần này thật đúng là không được thuận lợi như vậy …… Đúng rồi, hiện tại mùa còn chưa tới, củ sen còn chưa ra nhiều tinh bột đâu, cho nước xay mịn thế nào cũng không ra được nhiều tinh bột.

Cách của cô nói hay lắm, sau khi dùng muối rắc qua rồi ướp một chút thì ra nhiều tinh bột hơn. Lãnh đạo của chúng tôi còn bảo tôi nhất định phải cảm ơn cô.” (Thật ra đoạn củ sen này mình cũng chưa hiểu rõ lắm, có thể sai sót vì mình thấy nó chẳng có ý nghĩa gì ấy)

“Cô muốn về lại thị xã Cánh hả? Gần đây cũng không có tuyển dụng công việc gì nha, đặc biệt là đầu bếp, cô cũng biết mà, loại nghề này càng lớn tuổi mới càng nổi tiếng, cũng ít khi đổi người, tiệm cơm quốc doanh chúng tôi thì không có tuyển người ngoài, đầu bếp Lý trước đó lớn tuổi nghỉ hưu đã đưa con của ông ấy tới đây.

Tuy nhiên, tôi nghe nói đầu bếp ở nhà ăn bệnh viện nhân dân đã về hưu rồi, hình như là một người già không có thân nhân, không ai tiếp nhận, bọn họ mấy ngày nay đang tuyển đầu bếp.

Chính là nhà ăn bệnh viện, làm cơm tập thể, đúng, nếu cô cảm thấy hứng thú thì nhanh nhanh đến đây, với tay nghề bếp núc của cô khẳng định là không thành vấn đề, tốt cứ như vậy nhé, hẹn gặp lại.”

Điện thoại đã ngắt kết nối, Lục Bách Vi cầm ống nghe, hơi ngẩn người.

Thật vất vả mới thoát khỏi thị xã Cánh, thật vất vả mới đứng vững gót chân ở tỉnh thành, hiện tại cũng đã cùng Tề Kiến Quốc ly hôn, phân rõ giới hạn, ngày lành như vậy, thật sự muốn từ bỏ, rồi quay lại thị xã Cánh sao?

~~

Vốn dĩ trong tiểu thuyết không hề có chuyện Lục Bách Vi lại liên hệ với bạn học cũ ở thị xã Cánh, nên Thẩm Hoa Nùng cũng không biết Lục Bách Vi có khả năng sẽ trở về tranh giành vị trí công việc mới với cô.

Tuy nhiên, cho dù có biết, vậy thì chẳng sao cả, cạnh tranh công bằng dựa vào năng lực thôi.

Nếu thua bởi vì năng lực không bằng người ta, cô cũng không có gì phải rối rắm.

Trong lúc Lục Bách Vi đang ngẩn người, Thẩm Hoa Nùng đã cầm theo mấy tờ phiếu gạo cùng tiền của chị em y tá đi Cung Tiêu Xã tìm Lưu Tín Phương rồi.

Không hề bất ngờ chút nào, cô hôm nay dựa vào cầu vồng xíu mại lại chinh phục thêm hai thực khách là Lý Tố Mai cùng Trương Lợi Quân, ngày mai tổng cộng phải chuẩn bị phần cơm trưa cho 5 người.

Tuy rằng khoảng cách tới mục tiêu còn rất xa, nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt lắm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK