Trong ngăn tủ thật ra có món da heo nấu đông, nhưng món này cũng không thích hợp để đứa trẻ hơn hai tuổi mới ốm dậy ăn.
Thẩm Hoa Nùng cầm ba quả trứng gà ra, chuẩn bị làm súp trứng.
Khói bếp dâng lên, một khi trở nên bận rộn, cô cũng không rảnh đi nghĩ mấy chuyện khác, chuyên tâm nấu cơm.
Trứng gà đánh tan, hấp cách thủy, không có nước dùng, Thẩm Hoa Nùng tạm thời dùng nước luộc từ, rau củ nấm cùng cà chua để thay thế, đem trứng hấp dùng xẻng nhỏ đánh lên rồi cho vào súp.
Vì chiều theo khẩu vị của đứa nhỏ, cô cố ý cho nhiều cà chua hơn, bỏ thêm đường, ngoại trừ chút gia vị dầu muối cơ bản, cũng không thêm bất cứ cái gì.
……
Trong phòng Đông, Hoắc Đình quét tước qua một chút, đặt Chiêu Chiêu trên chiếc giường được trải chiếu trúc, sau khi lau mồ hôi cho cô bé, liền cắt dưa hấu vừa mang về.
Trước tiên cắt một miếng nhỏ, cần thận lựa hạt cho Chiêu Chiêu, nhìn chằm chằm con gái một miếng, bản thân cũng lưu loát giải quyết 2 miếng, lúc này mới cảm giác lửa giận do ánh mắt xâm phạm của Thẩm Hoa Nùng vừa rồi dần dần tản đi.
Sau đó anh lại đưa cho Chiêu Chiêu một miếng nhỏ, dặn dò cô bé ngồi yên ăn dưa, lúc này mới cầm chậu rửa mặt màu trắng trên giá đi ra sân nhà múc nước.
Giếng trời dựa gần phòng bếp có một máy bơm nước dạng đẩy tay, là do năm đó lúc Hoắc Đình còn ở quân ngũ, bởi vì lo lắng em gái Hoắc Tú Anh đi bờ sông múc nước không thuận tiện, thừa dịp nghỉ phép cố ý nhờ thêm người về đào giếng nhỏ.
Sau đó Hoắc Tú Anh gả chồng, Thẩm Hoa Nùng lại có quan hệ không tốt với láng giềng, nên rốt cuộc cũng không ai tới dùng chung, ngoại trừ Hoắc Đình thỉnh thoảng trở về sẽ dùng, Thẩm Hoa Nùng chính là người duy nhất sử dụng.
Xung quanh giếng được quét tước rất sạch sẽ, Hoắc Đình nhớ rõ lần trước trở về trên nền gạch đáp thành giếng còn có rêu xanh, trên máy bơm đẩy tay còn có hai mảng rỉ sắt, hiện giờ đều bị cạo đi sạch sẽ, chiếc giếng cũ đã mười năm, đột nhiên sáng rỡ lên, Hoắc Đình không có khả năng không phát hiện.
Anh theo bản năng hướng trong phòng bếp liếc mắt một cái, Thẩm Hoa Nùng đang nhóm lửa trước bếp, đưa lưng về phía anh, dù sao anh cũng không phải thật sự muốn gặp cô ta, anh chỉ đang cân nhắc xem người phụ nữ tâm cơ này lại đang có ý đồ xấu gì.
Trước kia mỗi lần anh trở về, cô ta đều tự hiểu lấy mình trốn ở trong phòng không ra chọc người, hôm nay bị trúng gió gì thế?
Có chuyện khác thường thì chắc chắn có mờ ám.
Hoắc Đình rất nhanh cũng đã có đáp án.
Thẩm Hoa Nùng là loại phụ nữ lợi dục huân tâm (*), ở thời điểm biết cha con Thẩm Khắc Cần sẽ liên lụy mình, cô ta liền một chân đá văng bọn họ, hiện giờ cô ta nhất định là sau khi nhiễm bệnh sốt rét không có cách nào, liền đi cầu xin cha con họ Thẩm sau đó mới nối lại quan hệ.
(*)Lợi dục huân tâm : bị lợi ích tiền bạc làm mê muội tâm can.
Vụ hoa ngải vàng kia là do cô ta đi tới bệnh viện mới tung tin ra ngoài, để lại địa chỉ là nhà của cha con họ Thẩm, Hoắc Đình vừa thấy liền biết đối phương đang có chủ ý gì.
Tuy rằng biết rõ bọn họ có tư tâm, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt có ích cho dân, cho nên anh cũng không có gì phải ngăn cản.
Cô ta và Thẩm Khắc Cần nối lại tình cha con, vậy cô ta hẳn là cũng biết chuyện anh đã đi tìm Thẩm Khắc Cần rồi nhỉ?
Hiện tại phát hiện Thẩm Khắc Cần có thể trị được bệnh sốt rét, lại một lần nữa tỏ vẻ, lưng lại cứng lại thẳng hơn rồi, còn bắt đầu khiêu khích anh nữa.
A!
Nhớ tới Thẩm Khắc Cần rất có khả năng là hung thủ hại chết cha mình, bàn tay ấn trên cần đẩy nước của Hoắc Đình siết chặt, lộ rõ mạch máu.
Con gái của kẻ thù, sao có thể lấy làm vợ?
Cho dù chỉ là người vợ trên danh nghĩa, anh cũng không thể nhịn được nữa.
Trước kia còn có thể niệm tình cô ta đối xử tốt với Chiêu Chiêu mà nhẫn nhịn, nhưng hôm nay cô ta không phải đã lòi đuôi rồi sao?
Còn chưa có thật sự trở mình đâu, đã gấp không chờ nổi ở trước mặt anh mà nhăn mặt, hoàn toàn xem nhẹ Chiêu Chiêu, loại người này có thể trở thành người mẹ tốt được hay sao?
Hoắc Đình nghĩ nghĩ, một hơi đã bơm đầy nước giếng vào chậu rửa, phục hồi tinh thần lại thì đổ bớt nước đi, chỉ để lại bảy phần mới bưng vào nhà.
Trong đông phòng, hai cha con ngồi ăn dưa hấu, sau đó lại rửa mặt rửa tay sạch sẽ, lại chơi trò ném bao cát nhỏ một lát, không bao lâu, đã có mùi thơm đồ ăn truyền tới.
Hoắc Đình trước kia cũng từng ngửi qua mùi hương đồ ăn Thẩm Hoa Nùng nấu, biết tay nghề nấu nướng của cô không tồi, nhưng mà trước kia anh có thể bỏ mùi thơm này, cho dù là bụng đã đói xẹp lép cũng có thể thờ ơ làm như không thấy.
Nhưng hôm nay, chuyện này có chút khó khăn.
Hôm nay anh bận rộn nên bỏ lỡ cơm trưa, buổi chiều được rảnh, liền vội vàng đến nhà đồng nghiệp đón Chiêu Chiêu, sau khi hai cha con trở về thì liền đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh, gọi hai chén hoành thánh nhỏ để ăn.
Chiêu Chiêu chỉ ăn một vài miếng, hai chén gần như là anh ăn hết, vừa rồi cũng ăn gần một phần tư quả dưa hấu, nhưng không biết tại sao, lần này ngửi mùi thơm đồ ăn lại không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Có mùi thơm của trứng gà truyền tới, còn có chút chua, chút ngọt, mang theo mùi thơm nồng của cà chua, làm hại anh liên tục thất thần, trong lòng rất nhiều lần không tự chủ được suy đoán xem cô đang làm món gì
Là súp trứng đi, còn có cà chua, cũng không có gì hiếm lạ.
Nhưng bụng thì thành thật hơn đầu óc nhiều, hình nhưng đang lúc đói bụng, mùi vị chua chua ngọt ngọt càng kích thích tuyến nước bọt của người ta.
So với Hoắc Đình che che giấu giấu không chịu thừa nhận, Chiêu Chiêu thì thành thật hơn nhiều.
Cô bé thỉnh thoảng hít hít cái mũi nhỏ, sờ sờ bụng nhỏ rồi mang vẻ mặt khát vọng nhìn ra bên ngoài, sau vài lần, lại đưa ánh mắt trông mong hỏi Hoắc Đình: “Thơm quá đi, cha, con có thể đi xem được không ạ?”
Hoắc Đình tuy rằng chán ghét Thẩm Hoa Nùng, nhưng cũng sẽ không ngăn cản Chiêu Chiêu cùng cô thân cận, dù sao trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ đều cần có bóng dáng người mẹ, anh gật gật đầu “ừ” một tiếng.
Chiêu Chiêu trượt xuống từ giường tre, Hoắc Đình mới vừa giúp con gái xỏ vào đôi giày xăng đan nhỏ, cô bé đã gấp không chờ nổi chạy ra bên ngoài, chạy đến cửa lại lững chững dừng lại gọi Hoắc Đình: “Cha, cùng nhau.”
Hoắc Đình lặng lẽ nuốt xuống nước miếng, nghiêm trang vuốt bụng nói: “Chiêu Chiêu tự đi ăn đi, cha không thấy đói bụng chút nào, vừa rồi ăn hoành thánh dư lại của Chiêu Chiêu, trướng bụng.’