Thẩm Minh Trạch xoa xoa huyệt Thái Dương, liền nghe thấy Thẩm Hoa Nùng chắc chắn nói: “Anh trai đừng lo lắng, Lý Bảo Gia không cơ hội chỉ ra và xác nhận tên chúng ta đâu.”
Dáng vẻ như định liệu trước của cô khiến Thẩm Minh Trạch nhảy dựng trong lòng, vô thức nhíu mày hỏi, “Em còn biết được cái gì?”
“Ngay ngày mai anh sẽ biết, trước tiên cứ dồn suy nghĩ vào cái bụng đã, ngày mai hắn sẽ không có cơ hội cáo trạng. Anh, em có chuyện khác muốn nói với anh, đừng nghĩ về mấy chuyện làm mất hứng này nữa.” Thẩm Hoa Nùng đem khối bột hấp cuối cùng bóc ra, mới nói, “Anh, đừng thêm củi nữa, chút lửa này là đủ rồi.”
Thẩm Minh Trạch không tán thành nhìn cô.
Thẩm Hoa Nùng nói trước một bước: “Hôm nay bệnh viện nhân dân có một bác sĩ đã dùng bộ thiết bị kia của nhà chúng ta, thấy rõ ràng ngải hoa vàng thật sự có thành phần có thể diệt virus sốt rét.”
Thẩm Minh Trạch đột nhiên ngồi thẳng dậy, băng ghế nhỏ không chịu nổi sức nặng của anh mà kẽo kẹt xiêu vẹo, anh luống cuống tay chân chống đỡ, dứt khoát đứng lên.
“Là thật sự, anh trai. Ngải hoa vàng có thể trị được bệnh sốt rét, có thể đối kháng với bất cứ chủng virus sốt rét nào,” Thẩm Hoa Nùng nhìn anh cười, “Em đã đem tác dụng và cách dùng cụ thể của ngải hoa vàng đều truyền ra ngoài cả rồi, cũng đã nói qua cho Hoắc Quốc An.”
“Hôm nay, lúc còn ở bệnh viện, em còn viết truyền đơn có vẽ hình, tổng cộng phát ra cũng phải hai ba trăm tấm đó, mặt trên có để lại địa chỉ nhà chúng ta còn nói cho người ta biết, người thành phố nếu như không có điều kiện tìm được ngải hoa vàng có thể đến nhà chúng ta để nhận,
Nhưng mà anh yên tâm, mấy thứ đó em đi hái, không tăng thêm lượng công việc cho anh và cha đâu.”
Thẩm Minh Trạch ngơ ngơ ngác ngác, nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Thẩm Hoa Nùng cầm lấy vung trên nồi sắt lớn, lại nói: “Em cảm thấy ấy à, có đôi khi không cần chính là cần, một chốc một lát, muốn chế xuất ra thuốc tinh luyện chất lượng cao rất khó.
Ngải hoa vàng cũng chính là chỉ trong mấy tháng này mới có thể sử dụng, muốn sản xuất ra lượng lớn thuốc, vẫn là sẽ phải mò tới nơi này của cha chúng ta.
Những ngày tới anh hãy cùng cha nói qua một chút, mặc kệ người khác có nói lời khách sáo đến thế nào cũng đừng nói ra biện pháp tinh luyện” Nói tới đây tay cô chống ở trên bệ bếp hướng về phía Thẩm Minh Trạch mà cười cười chẳng khác gì con hồ ly nhỏ.
“Sau này cho dù bọn họ có mời cha đi hỗ trợ, cũng đừng tinh luyện được ngay trong một lần.”
“Được rồi, anh, đừng đứng ngốc đó nữa, mau giúp em đưa chén đĩa qua đây.”
Thẳng đến cô cầm xẻng đảo quơ quơ trước mặt, Thẩm Minh Trạch mới “A” một tiếng, mặt không biểu cảm cầm hai cái chén đưa qua.
Sắc mặt anh vô cùng phức tạp nhìn khuôn mặt Thẩm Hoa Nùng bị hơi nóng làm cho mờ ảo, nhỏ giọng oán giận nói: “Nói cái gì cũng đều bị em nói hết rồi, em còn bảo anh phải nói cái gì?”
Trước kia gặp phải cảnh mẹ qua đời và gia đình gặp biến cô, cô đột nhiên nghĩ trăm phương ngàn kế gả cho Hoắc Đình, hiện giờ, rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì, mới khiến cô em gái luôn được nuông chiều tới kiêu căng, này lại biến thành người tâm tư cẩn thận, từng bước tính kế như bây giờ?
Cực khổ đốc thúc con người ta trưởng thành, những ngày tháng cô gả cho Hoắc Đình chỉ sợ còn gian nan hơn là anh nghĩ.
Thẩm Minh Trạch rũ đầu ra vẻ như đang ngửi mùi thơm trong nồi, dựa vào động tác này, anh khịt khịt cái mũi, lại lặng lẽ xoa xoa hai mắt.
Anh nghĩ chuyện này hoàn toàn bị che lấp bởi động tác nhỏ kia, nhưng căn bản là không thể chạy thoát khỏi tầm mắt của Thẩm Hoa Nùng, cô yên lặng nhìn, cũng không có vạch trần, không có cố ý chọc ghẹo người anh tính tính không tốt lại hay mít ướt của mình.
Trong nháy mắt, trong lòng Thẩm Hoa Nùng lại có cảm giác ê ẩm dồn nét, mùi vị mặn chát ấm áp cũng trào ra.
Tất cả đều tốt hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Kiếp trước không có gì đáng giá để nhớ mong, về sau cô chính là con gái của Thẩm Khắc Cần , em gái của Thẩm Minh Trạch.
Người đối xử với cô chân tình, cô liền đối xử thật lòng với người .
Tiếng ồn ào từ nơi xa đã lắng xuống, ngọn lửa cuối cùng ở lòng bếp cũng tàn lụi, cả phòng yên tĩnh.
Chỉ có mùi hương của bột mì, kiều mạch, cùng mùi của gia vị tỏi, gừng, tương dấm hòa vào nhau, hợp thành một mùi nồng đặc trưng, hương thơm mê người tỏa ra ngoài.
Thẩm Minh Trạch không tự giác nuốt nước miếng, thấy em gái không có phát hiện, lặng yên không một tiếng động giấu đi vẻ ngượng ngùng trên mặt, cảm thán nói: “Vẫn là tay nghề bếp núc của Nùng Nùng tốt, một tay nghề của mẹ đều bị em học được, đã lâu không có ngửi được mùi đồ ăn thơm như vậy.”
Thẩm Hoa Nùng không tỏ ý kiến.
Cho nên nói đây chính là số mệnh, cô cũng không cần tìm cớ là có thể đủ để lừa gạt hai người quen thuộc nhất với nguyên chủ.
Nhà mẹ đẻ của nguyên chủ là Trương Tú Vân có tổ tiên là ngự trù, ở thời dân quốc có mở tửu lầu, còn tiếp đãi quá không ít nhân vật trọng yếu, trong đó còn có Túc Địch người nước Oa , sau đó...... Không cần nhắc tới cũng được.
Tóm lại tay nghề nấu nướng của Trương Tú Vân rất tốt, cũng không ít lần dạy dỗ nguyên chủ, bản thân cô ấy cũng tàm tạm.
Bối cảnh với bản thân Thẩm Hoa Nùng cũng không khác nhau nhiều lắm, nguyên nhân chính là vì vậy, gia vị trong nhà có rất nhiều.
Tuy nhiên, Thẩm Hoa Nùng cảm thấy nếu so ra với bản thân cô, vậy thì khẳng định là cô sẽ lợi hại hơn.
Cô cũng đổ đồ vào trộn với ngọn bí đỏ luộc, đảo một chút, liền đẩy tới trước mặt Thẩm Minh Trạch, “Anh trai, cảm thấy ăn ngon thì hãy ăn nhiều một chút.”
Thẩm Minh Trạch không có nói nữa, do dự một hồi vẫn là nhận lấy.
Đều là anh em nhà mình cả, quá khách khí cũng không tốt.