Mục lục
Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị một người đàn ông xa lạ đứng ra chỉ trích, sắc mặt Viên Thu Phân rất khó coi, cô ta tuy rằng không phục nhưng cũng không có cãi cọ với Kỷ Vi Dân.

Thẩm Hoa Nùng cũng lười mà phản ứng cô ta, chỉ nhìn về phía Hoắc Ma Tử, “Ông thì sao, nói như thế nào?”

Chung quanh còn có không ít người, đều là muốn nhìn xem trong tay Thẩm Hoa Nùng có phải thật sự có thảo dược trị được bệnh sốt rét hay không, Hoắc Ma Tử bị đám người vây quanh, không hé răng, chỉ dùng vẻ mặt không vui quét mắt về phía Viên Thu Phân, trách cô con dâu lắm mồm.

Lúc này, trên tay Lý Tố Mai cầm theo một khay sứ y tế lướt qua, vừa lúc nghe thấy được lời Viên Thu Phân nói, ngắt đầu bỏ đuôi cũng có thể đoán ra nội dung câu chuyện.

Cô ấy lập tức cười nhạo một tiếng, nói: “Nếu như người ta không cho cô thuốc, sau lại chứng minh được thuốc này thật sự có hiệu quả, cô có phải còn quay lại trách mắt người ta ích kỷ keo kiệt hay không?”

Viên Thu Phân ngẩng đầu tìm được Lý Tố Mai ở trong đám người, nhấp miệng không lên tiếng.

Tuy nhiên, từ biểu cảm của cô ta đã có thể nhìn ra vấn đề.

Lý Tố Mai trực tiếp nói với Thẩm Hoa Nùng: “Thấy được rồi chứ, cô ta chính là đang ăn vạ cô đó, thật là không nói lý, hiện tại mặc kệ cô có cho thuốc hay không, người ta đều có chuyện để nói. Không cho là thấy chết mà không cứu, cho không cam đoan trước là đưa thuốc lung tung, cho hay không cho cũng là lỗi của cô.”

Thẩm Hoa Nùng cảm tạ ý tốt của cô ấy.

Cô cũng không mù, tất nhiên cũng nhìn ra được.

Cô dùng sự quan tâm và thái độ kiên nhẫn đối xử với đám người thiểu năng trí tuệ này, nhưng lại cho đi quá nhiều, người thiểu năng trí tuệ lại xem cô như quả hồng mềm mà mắc sức nắn bóp.

Lý Tố Mai đều đã mắng thẳng vào mặt, Viên Thu Phân lại ngay cả rắm cũng không dám thả, nói đến cùng, còn không phải bởi vì thân phận của cô ta thấp hơn một bậc à.

Thẩm Hoa Nùng không muốn tiếp tục dây dưa với loại người này nữa.

Bọn họ muốn đào hố cho cô thật sự là không dễ dàng như vậy.

Mặc kệ có cho thuốc hay không đều là sai, vậy thì cô vẫn cho họ đi.

Cô lấy từ trong túi ra bình nước còn hơn nửa nước thuốc không bị pha loãng, hướng về phía Hoắc Ma Tử quơ quơ.

“Cũng không phải là đồ vật gì đáng giá, ngày hôm qua tôi đã nói muốn đưa cho Cao Cao một ít, hôm nay tới bệnh viện nghĩ không chừng có thể gặp phải, tôi có cố ý mang theo nhiều một chút, chỗ này các người cứ cầm đi, uống hay không uống tự các người tính toán rồi làm.”

Hoắc Ma Tử nhìn chằm chằm vào cái bình mà không động đậy.

Viên Thu Phân duỗi tay muốn lấy.“Nhận rồi muốn uống có thể uống, không uống thì có thể ném đi.” Lúc này cô ta nghĩ cũng thật nhẹ nhàng.

Đang muốn tiến tới nhận lấy, Thẩm Hoa Nùng lại thu trở về.

Nhìn qua Kỷ Vi Dân ở một bên đang sáng rực hai mắt, không đợi anh ta mở miệng, cô chủ động nói:

“ Hôm nay tôi mang theo không nhiều lắm, cũng chỉ dư lại chừng này, đây đủ để cho tôi uống hai lần, hiện tại đều cho người ta, lỡ như có hiệu quả thì sao, vậy cũng không thể thấy chết mà không cứu đi, chỉ có thể đưa cho anh trước một chút để nghiên cứu thành phần, xem xem số liệu kháng virus trước đó có phải do cái này không, nếu là thật tôi sẽ nói cho anh biết nguyên vật liệu.”

Kỷ Vi Dân hoàn toàn không có phát hiện ra cái gì không thích hợp, vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Được được được, tôi cần cũng không nhiều lắm, chỉ cần một chút là có thể đi xét nghiệm.”

Nói xong, anh liền hướng về phía Lý Tố Mai tìm một ống tiêm mới trên khay, lấy xong dung dịch lại gấp không chờ nổi mà chạy đi: “Tôi đi tới phòng xét nghiệm trước, cô cứ ở đây đợi tôi một lát đừng nóng vội rời đi nhé.”

Không chờ nói xong câu, người đã chạy mất hút.

Thẩm Hoa Nùng vặn lại nắp thật chặt, đưa cho Viên Thu Phân, lại lặp lại một lần nữa: “Đây, uống hay không uống các người tự xem mà làm đi.”

Viên Thu Phân nhận lấy, đang muốn mở ra để xem, lúc này chồng cô ta là Hoắc Quốc Đống mang vẻ mặt mừng như điên chạy tới từ cửa cầu thang.

Hoắc Quốc Đống còn chưa tới đã bắt đầu ồn ào: “Cha, có tin tức, chúng ta hiện tại đi tới nhà ga, một lát nữa có xe đi tỉnh thành có thể thuận đường đón chúng ta!”

Hoắc Ma Tử tức khắc có tinh thần, “Tìm được yêu đa của con rồi à? Ở bệnh viện nhà nào thế?”

“Cái này thì không phải,” Hoắc Quốc Đống thở hổn hển nói: “Là tiểu Lục trước đây, nói chú Đình hôm qua nửa đêm đã rời khỏi bệnh viện, hiện tại còn chưa có trở về, ,”

Anh ta liếm liếm môi, giọng nói có chút chột dạ.

“Là nữ thanh niên trí thức Tiểu Lục đã từng tới đại đội của chúng ta nghe điện thoại, cũng là cô ấy tìm xe cho, cô nói cô ấy có bạn bè làm ở trạm thú y của trấn chúng ta, vừa lúc có xe muốn đi tỉnh thành kéo vật tư trở về, cô ấy có thể chào hỏi qua một tiếng, đón chúng ta đi, vừa rồi con có đợi một hồi, cô ấy trả lời điện thoại tới nói là đã bàn với người ta rồi.”

Hoắc Ma Tử đã ôm cháu trai đi nhanh về phía cửa hành lang, vừa đi vừa hỏi: “Là vị Tiểu Lục nào thế?”

Vừa đi vừa hỏi, chớp mắt cũng đã quẹo vào.

Viên Thu Phân nhanh chóng thu gom đồ vật trên tay, bao gồm chai lọ hộp bình nhét hết vào chiếc giỏ xách, cũng nhanh chóng chạy theo sau.

Tiếng của Hoắc Quốc Đống đã có chút mơ hồ, khoảng cách cũng xa, nghe không rõ ràng lắm.

Tuy nhiên, trong lòng Thẩm Hoa Nùng đã có suy đoán.

Là Tiểu Lục nào?

Còn không phải là nữ chủ trong cuốn tiểu thuyết này, Lục Bách Vi sao.

Cô ta đã từng là thanh niên trí thức ở công xã Tiểu Khang cách công xã Hồng Tinh không xa, em gái của Hoắc Đình là Hoắc Tú Anh gả tới công xã Tiểu Khang, hai người này trở nên thân thiết, hơn nữa quan hệ vô cùng tốt.

Sau đó Hoắc Đình được về nhà thăm người thân có tới thăm Hoắc Tú Anh, liền quen biết Lục Bách Vi.

Vẫn là Lục Bách Vi chủ động nên hai người mới xác nhận quan hệ yêu đương.

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, Lục Bách Vi chịu không nổi khổ sở ở nông thôn, Hoắc Đình lúc ấy đã là đoàn trưởng trong quân đội, cũng có chiến hữu ở thành phố có thể giúp Lục Bách Vi trở về thành phố, nhưng mà anh ta không chịu đi cửa sau này, chuyện này liền trở thành khúc mắc trong lòng Lục Bách Vi.

Hơn nữa con người Hoắc Đình này ấy à, không chỉ có lãnh đạm ít lời, còn hàng năm bận rộn không thể bầu bạn bên cạnh, dưới hoàn cảnh thông tin liên lạc bất tiện, là một thanh niên trí thức lại gặp phải hết chuyện phiền toái này đến chuyện khác , Lục Bách Vi trong một lần về thăm quê đã bị một người công tác ở tòa soạn báo là Tề Kiến Quốc dùng lời ngon tiếng ngọt dụ đi.

Sau đó cô ta liền vứt bỏ Hoắc Đình sắp xuất ngũ, dứt khoát tiếp nhận sự theo đuổi của Tề Kiến Quốc, cũng tiếp nhận việc nhà họ Tề tìm công việc và cho cô ta trở lại thành phố.

Sau đó Tề Kiến Quốc lộ ra bộ mặt thật, Lục Bách Vi gả nhầm người xấu, nhận hết trắc trở, Lục Bách Vi trước đó khi chết vì nghèo túng, đã gặp phải Hoắc Đình, Hoắc Đình không so đo hiềm khích trước đây mà giúp đỡ, cô ta liền hối hận.

Sau đó Lục Bách Vi chết đi rồi được trọng sinh, nhưng lại trở về sau khi đã vứt bỏ Hoắc Đình và gả cho Tề Kiến Quốc, tuy rằng thời cơ không tốt lắm, nhưng mà việc trọng sinh không chỉ khiến cô ta có thể biết trước tương lai, nắm chắc thời cơ, còn trở nên càng thêm tai thính mắt tinh, huệ chất lan tâm(.) hơn đời trước.

(*)Huệ chất lan tâm: một câu ẩn dụ miêu tả một người phụ nữ có tâm địa thuần khiết, đức hạnh thanh cao,..

Cô ta một quyền đánh tra nam, chân đá tra nữ, còn âm thầm làm giàu, bí mật gom tiền, về mặt tình cảm, không màng tất cả mà cứu vãn trái tim Hoắc Đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK