Tuy nhiên......
Thẩm Hoa Nùng nhớ rõ, trong nguyên tác nhắc tới một nhà Hoắc Ma Tử cũng không có đi tỉnh thành, mà nguyên chủ cũng nhiễm bệnh bệnh sốt rét, đã vào bệnh viện thị xã trước họ một bước.
Lúc cô đi vào bệnh viện, trong đó chỉ còn một liều thuốc cuối cùng, vừa lúc đến lượt cô, một liều thuốc chỉ như muối bỏ biển không thể nhanh như vậy thấy được hiệu quả, tuy nhiên thuốc từ thị xã kế bên đã được chuyển đến ngay hôm sau, vận may của nguyên chủ vẫn là không tồi.
Mà một nhà Hoắc Ma Tử tới trễ một bước, ôm cháu trai hơi thở còn thoi thóp là Hoắc Chí Cao quỳ gối trước mặt bác sĩ cùng nguyên chủ, cầu xin thuốc hãy để cho cháu trai ông ta dùng, nguyên chủ không để ý tới, về phía bệnh viện là bởi vì Hoắc Chí Cao bệnh quá nặng, thiếu thuốc đặc trị bệnh, cũng không có đồng ý.
Kết quả, Hoắc Chí Cao không thể chịu đựng qua nổi một ngày, chờ ngày hôm sau Hoắc Đình khi gọi điện thoại cho đồng nghiệp biết được tin tức, vội vàng bảo người mang theo thuốc gấp rút trở về thì người đã chết rồi.
Cũng chỉ kém một bước như vậy, thật là khiến người ta uất ức, nhưng một nhà Hoắc Ma Tử lại căm hận nguyên chủ không nói đạo lý tới thấu xương, cũng bởi vậy mà thường xuyên gây sự với nguyên chủ, thậm chí còn vì thế mà liên lụy đến Thẩm Khắc Cần cùng Thẩm Minh Trạch.
Lúc này, nhớ tới sự kiện này, Thẩm Hoa Nùng nhíu nhíu mày.
Cốt truyện đã có sẵn trong đầu, cô tự nhiên không có khả năng thích người một nhà Hoắc Ma Tử .
Tuy nhiên, hiện tại bọn họ còn chưa có trêu chọc cô, nếu là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà có thể cứu người ta một mạng, thì cũng bớt đi được rất nhiều phiền toái, cô cũng sẽ không thể thấy chết mà không cứu.
Cô hiện tại là một mình chiến đấu hăng hái, ngoại trừ Thẩm Khắc Cần cùng Thẩm Minh Trạch, người trong xã này cũng chẳng có ai có hảo cảm với cô.
Nếu có thể trải qua việc này mà thay đổi thái độ của một nhà Hoắc Ma Tử đối với mình, ít nhất cũng không kết thù, thì đối với cô cũng chỉ có chỗ tốt chứ không có hại.
Hiện giờ, việc tạo ra danh tiếng tốt quá quan trọng trong việc kinh doanh, đặc biệt là đối với một người có lịch sử đen tối như nguyên chủ mà nói.
Vấn đề đã như vậy, bệnh tình của Hoắc Chí Cao nghiêm trọngtới tính mạng chỉ còn một ngày một đêm, người thường ngày không qua lại cũng không được tin tưởng như cô, nên làm như thế nào để đối phương tin tưởng đây, lại còn đưa nước chắt từ ngải hoa vàng không rõ từ đâu đến cho con người ta uống chắc?
Cô nhớ rõ trong tin tức có nói, cây thanh hao có xác xuất điều trị bệnh sốt rét là trăm phần trăm, tuy rằng cô khẳng định sẽ có hiệu quả, hơn nữa bản thân ngải hoa vàng cũng không có độc tính gì, uống vào cũng không chết người, nhưng bởi vì tạp chất trong đó vẫn chưa được tách ra, độc tính cho dù có nhỏ cũng khiến cô nôn mửa tiêu chảy một ngày trời.
Dạ dày hiện tại vẫn còn khó chịu giống như lửa đốt, thoạt nhìn sắc mặt cô cũng không có tốt hơn trước đó chút nào cả.
Nhưng, lỡ như bệnh tình của Hoắc Chí Cao nguy kịch, không chờ ngải hoa vàng phát huy tác dụng, rồi lại chết ngay lúc nôn mửa tiêu chảy thì sao?
Lỡ như bệnh sốt rét lại kéo theo mầm bệnh khác, chỉ giết được virus sốt rét căn bản cũng vô dụng.
Bản thân khẳng định sẽ bị một nhà Hoắc Ma Tử hận chết!
Còn nữa, Hoắc Chí Cao dùng thuốc của cô, qua thời gian một ngày khẳng định là nhìn không ra được chuyển biến tốt đẹp, mà ngày mai người mà Hoắc Đình bảo đưa thuốc về đã trở lại, ai biết cô làm chuyện tốt giúp thằng bé kia kéo dài tính mạng thêm một ngày đây?
Không được, người một nhà Hoắc Ma Tử kia vẫn là sẽ trách cô xen vào việc của người khác, bệnh sốt rét chỉ là lúc sốt lúc nóng, nếu như còn nôn mửa tiêu chảy nữa thì nhìn vào chẳng khác nào bệnh tình đang nặng thêm.
Cứu người thì đó là việc tốn công vô ích, mà không cứu, cô lại không qua được cửa ải lương tâm của mình.
Có nên ra tay hay không đây?
Thẩm Hoa Nùng có chút rối rắm.
Trong đầu thì suy nghĩ, trên tay cô cũng không có dừng lại, cô lấy ra ngải hoa vàng ban ngày vừa hái được dã ra được một chén nước , đè nén cảm giác ghê tởm uống hết, lại bắt đầu làm việc.
Trước tiên đem cây trong sọt đổ ra, sau khi rửa sạch sẽ lại rải ra mành tre cho ráo nước.
Sau đó từ trong ngăn kéo tìm ra được ngải diệp khô của nguyên chủ, bậc lửa, cầm lên hun ở trong phòng một hồi lâu.
Những này gần đây mưa dầm liên miên, mọi ngóc ngách trong phòng toàn là muỗi, mà bệnh sốt rét chính là do muỗi lây nhiễm, không giết chết được đám muỗi đáng ghét này, rất có thể sẽ bị nhiễm bệnh lần nữa.
Tuy rằng trên giường có chăng mùng, tạm chấp nhận cũng có thể ngủ, tuy nhiên, Thẩm Hoa Nùng vẫn là cảm thấy không yên tâm.
Cô bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, không chuẩn bị cho tốt là ngủ không yên.
Chờ đã thu thập xong xuôi, cô chuẩn bị đi tới phòng bếp nấu nước tắm rửa, mới vừa mở cửa liền thấy có người đang đứng quay lưng trước hiên nhà.
Thẩm Hoa Nùng không kịp phòng ngừa mà bị dọa cho giật mình, hộp diêm đang cầm trên tay rơi xuống phát ra tiếng vang kinh người trong đêm yên tĩnh.
Người kia quay đầu, vô cùng xấu hổ nhìn Thẩm Hoa Nùng, gọi một tiếng: “Thím......”
Thẩm Hoa Nùng: “?!!!”
Cô bị cách xưng hô xa lạ này làm cho ngẩn người.
Ngọn đèn dầu hỏa ở sau lưng chiếu lên tia sáng nhàn nhạt, sau khi mơ hồ thấy được gương mặt già nua của đối phương, cô còn cảm thấy kinh hách hơn cả vừa rồi.
Nếu không phải buổi sáng đã từng soi gương qua, biết ngoại hình nguyên chủ và cô đúng là giống nhau như đúc, tuổi cũng đều là 21, cô thiếu chút đã nữa hoài nghi chính mình có phải đã xuyên sách thành người 80 tuổi hay không.