Mục lục
Bạch Phú Mỹ Thập Niên 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe người ta nói vài lời, thật sự là quá có trình độ!

Nếu như Hoắc Ma Tử thừa nhận Hoắc Đình ‘bảo kê’ cho ông ta, đó chính là Hoắc Đình lấy quyền mưu tư, hoành hành quê nhà.

Nếu như không thừa nhận thì thế nào, đó chính là Hoắc Đình bất cận nhân tình, còn nữa, ông ta chưa nhận được sự cho phép đã lấy tên Hoắc Đình ra nói, chính là tự vả mặt, bệnh viện hoàn toàn có thể không chấp nhận.

Người đàn ông này, có thù oán gì với Hoắc Đình à?

Cũng phải, làm nam chủ, không có mấy người thù địch, không có vài ba trắc trở, sao có thể gọi là nam chủ được cơ chứ?

Chỉ là không nghĩ tới nha, tùy tùy tiện tiện lại bị bản thân cô bắt gặp một người.

Quả nhiên, cô đúng là có hào quang của một nữ phụ ác độc, không thể không đối phó với nam chủ.

Thẩm Hoa Nùng đối với người này cũng không có hảo cảm gì, tuy nhiên, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, cô hoàn toàn không ngại chọc cho Hoắc Đình thêm vài dao sau lưng đâu.

Hơn nữa lần này không phải vì để giúp cháu trai già của anh ta hay sao?

Ai bảo anh ta có loại thân thích ngu xuẩn, loại đồng đội ngu như heo này chứ!

Vì thế, Thẩm Hoa Nùng ưỡn thẳng ngực phụ trợ phong thái diễn cho bản thân.

“Cái kia, anh trai à, chuyện là thế này, chúng tôi đều là đại đội sản xuất số hai của công xã Hồng Tinh, tôi có thể làm chứng, ông ta cùng Hoắc Đình còn chưa có họ hàng xa tới năm đời đâu.

Hai nhà vẫn là hàng xóm, Hoắc Đình là không có cha mẹ, nhưng mà anh ta chịu ơn huệ của người trong thôn nuôi lớn, luôn quan tâm tới người trong thông, không có phải loại người bất cận nhân tình, nếu như anh ta biết chắt trai mình bị bệnh nặng, khẳng định sẽ giúp đỡ, anh ta cũng không phải người vô tình vô nghĩa, thật sự đó! Hơn nữa chút chuyện này cũng không khó khăn gì với anh ta, khó khăn lớn hơn nữa tìm tới, anh ta cũng sẽ không thoái thác!”

Đúng đúng đúng, Hoắc Đình chính là một người lấy quyền mưu tư không có nguyên tắc như vậy đó.

Ông anh nhanh nhanh đi tố cáo đi, nhân chứng đều có cả, chính là hàng xóm của Hoắc Đình đây này!

Nếu có thể đủ để kéo anh ta từ vị trí phó cục trưởng xuống thì tốt rồi, xem anh ta còn có thể lợi dụng chức vụ mà nắm lấy Thẩm gia không bỏ hay không.

Cho dù chỉ cho anh ta thêm chút phiền toái cũng được nha.

Thẩm Hoa Nùng đâm chọt nghĩ : Nếu như người này không đi báo cáo, cô có nên âm thầm tố cáo không nhỉ, cho Hoắc Đình thêm chút phiền toái?

A, anh ta vô tội?

Người vô tội thì nhiều lắm, nhà họ Thẩm thì không vô tội chắc? Rõ ràng Thẩm Khắc Cần đã được thả ra, nhưng danh tiếng và danh dự đã đánh mất cũng không thể nào khôi phục được nữa.

Thẩm Khắc Cần đến chết cũng vẫn không chịu thừa nhận chính mình đã hại chết cha mẹ Hoắc Đình, lại bị Hoắc Đình này nắm mãi không bỏ thì không vô tội à?

Thẩm Hoa Nùng không cảm thấy ông ấy phải nói dối về chuyện này, dù sao lúc đó cũng sắp bị bắn chết, nhiều thêm một tội này cũng không ảnh hưởng gì tới kết quả cuối cùng.

Lui một vạn bước mà nói, Hoắc Đình vô tội, vậy cũng tốt hơn so với việc bản thân không có năng lực rồi bị chơi chết.

Đầu óc Hoắc Ma Tử lúc này ngoài phức tạp còn bao hàm tia cảm kích, thoáng nhìn qua, Thẩm Hoa Nùng vừa thấy liền biết ông ta căn bản không hiểu rõ thâm ý trong lời mình nói.

Người đàn ông trung niên híp mắt nhìn Thẩm Hoa Nùng, có chút ngoài ý muốn.

Có ngốc không vậy, người khác đều đã cướp cơ hội sống của mình, cô ta còn giúp người ta nói chuyện?

Tuy nhiên, như thế nào lại cảm thấy có chút kỳ kỳ nhỉ?

A, đúng rồi, có gặp phải rắc rối lớn hơn nữa, Hoắc Đình cũng không thoái thác phải không?

Người đàn ông như suy tư gì đó.

Hoắc Ma Tử rướn thẳng người miễn cưỡng đối diện với người ta, “Cháu trai tôi tuổi còn nhỏ, không thể chống đỡ được, thằng bé đã rất nghiêm trọng, là bệnh sốt rét ác tính, ngài xem......”

Hôm nay ông ta không lấy được thuốc thì không bỏ qua, càng là không lấy được về tay lại càng cảm thấy đây là loại thuốc quý giá, người khác chỉ là không muốn cho bọn họ mà thôi.

Bên phía chú Đình thì có thể xong chuyện này rồi về giải thích sau.

Không khí có chút căng thẳng.

Hoàng Linh Yến đau đầu không thôi, đưa mắt ra hiệu với Lý Tố Mai: “Tiểu Lý, cô đi xin chỉ thị bên phía chủ nhiệm Tôn về tình huống bên này xem sao.”

Lý Tố Mai đáp một tiếng, liền chạy ra ngoài.

Trong văn phòng Hoàng Linh Yến im ắng, cũng may tuy rằng khoa cấp cứu là bận rộn nhất, nhưng gần đây cơ bản đều là tới xem bệnh sốt rét, hiện tại không có thuốc, cho dù có nhìn bệnh nhân trước mắt ốm chết, bọn họ cũng thật sự không có cách nào, như vậy cũng không mắc tội thất trách.

Lý Tố Mai rất nhanh đã nhận được chỉ thị mới, đồng tình nhìn qua Thẩm Hoa Nùng, cái gì cũng không có nói.

Thẩm Hoa Nùng cũng đã hiểu ý tứ của cô ấy, hẳn là cái vị chủ nhiệm Tôn kia đã loại trừ cô ra khỏi vòng cân nhắc.

Lý Tố Mai chuyển hướng về phía một nhà Hoắc Ma Tử, cao giọng thêm chút mà nói: “Tôn chủ nhiệm nói có thể sử dụng được cho trường hợp của nhà đồng chí này. Còn Hoắc Chí Cao là bệnh sốt rét ác tính, không dùng được thì đừng lãng phí thuốc. Cho dù là cục trưởng Đậu của Cục Công An có tới, bệnh viện cũng có thể giải thích với ông ấy.”

Một gương mặt già của Hoắc Ma Tử lúc hồng lúc trắng.

Viên Thu Phân đã uỵch mông ngồi dưới đất, gào khóc: “Vậy phải làm sao bây giờ đây!”

Hôm nay Thẩm Hoa Nùng cũng coi như tận mắt chứng kiến trình độ vô cớ gây rối của gia đình này.

Cái này so với việc đọc tiểu thuyết, thì khiến người ta có ấn tượng khắc sâu hơn nhiều.

Người nhà này đúng là không lường được, công phu gây rối đúng là đứng nhất, lại còn biết nhìn kẻ yếu mà bắt nạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK