Cùng với mấy cô gái trẻ tuổi ở chung, tâm trạng Thẩm Hoa Nùng cũng khá hơn nhiều.
Chờ khi cô kết thúc đoạn hôn nhân cẩu huyết với tên Hoắc Đình kia, giúp cha thoát khỏi hiềm nghi rồi, cô sẽ cũng yêu đương, nghiêm túc nói chuyện yêu đương.
Đối tượng ư……
Trong lúc Thẩm Hoa Nùng kéo cằm mộng mơ, Trương Tiểu Hồng bên này đã ăn được một lát, còn giơ ngón tay cái với cô: “Tiêu chuẩn so với tiệm cơm quốc doanh không thua kém chút nào. Hoa Nùng, cô thật lợi hại!”Nói xong, cô ấy lập tức cúi đầu tập trung ăn.
Lưu Hà nghe thì khịt khịt mũi nói: “Làm sao bây giờ, thấy Tiểu Hồng ăn, tôi lại cảm thấy đói bụng, nhưng mà bụng lại đang căng.”
Từ Lệ Lệ rót cho mình chén nước, đáp lời : “Tôi thấy cô chính là đôi mắt đói thì có.”
Nói xong lại chuyển hướng tới Thẩm Hoa Nùng, “Đúng rồi, Hoa Nùng cô còn chưa kể tình hình đi xin việc ở nhà ăn đâu, như thế nào, nói thử cho bọn tôi xem.”
Thẩm Hoa Nùng thu liễm suy nghĩ, bỏ bớt đi những chi tiết vụn vặt, chỉ hai câu đã kể xong chuyện, “Tôi để bọn họ nếm thử lương bì, lại nấu một đĩa gan heo xào rau củ, họ bảo phải chờ thông báo, ngày kia mới có kết quả.”
Ba cô gái lại cổ vũ cô một hồi.
Không chờ Thẩm Hoa Nùng đem đề tài chuyển hướng về chuyện mình muốn, Lưu Hà đã nhắc lại lời cũ:
“Hoa Nùng, hỏi thật cô nhé, lời đề nghị lần trước của tôi cô suy xét thế nào rồi? Bên phía nhà ăn có thể làm là tốt nhất, nếu là không thể đi, cô có thể giúp tôi nấu cơm không?
Hôm nay lại ăn đồ cô làm, tôi thật sự là không còn dũng khí đi nếm thử đồ ăn ở nhà ăn nữa.”
Thẩm Hoa Nùng mỉm cười: “Có khoa trương như vậy sao?”
“Đương nhiên là có! Cần thiết phải có. Những món ăn cô làm quá ngon, mấy ngày qua tôi đều khao khát được ăn, đều đói đến mức cằm hóp lại rồi đây này, cô xem!
Tôi nói thật, tôi dựa theo tiền cơm nhà ăn cho cô, không, tôi còn có thể đưa nhiều hơn tiền cơm nhà ăn nữa, chỉ cần là đồ ăn Trung Quốc, một tháng là sáu cân gạo, một cân bột mì, hai cân bột đậu nành, phiếu thịt hai cân, du phiếu nửa cân……”
Thẩm Hoa Nùng nhanh chóng ngăn cô ấy lại, “Dừng, dừng, dừng, cô ngàn vạn đừng cho tôi tiền cùng phiếu gạo, nếu không tôi lại trở thành loại người gì chứ? Đây không phải đầu cơ trục lợi sao, nếu cô thật sự thích đồ ăn tôi làm, đưa nguyên liệu và gạo cho tôi, tôi làm cho cô ăn là được rồi.”
Lưu Hà nói: “Vậy thì đâu có được, đây cũng không gọi đầu cơ trục lợi mà, bác sĩ Đỗ ở khoa nhi bệnh viện chúng tôi chính là đưa gạo thóc cho hàng xóm, bảo người ta giúp đỡ nấu cơm đưa cơm, tôi cũng không thể chiếm tiện nghi của cô được.”
Thẩm Hoa Nùng cười đặc biệt chân thành, tha thiết nói: “Dù sao tôi cũng là người nhàn rỗi, vào thị xã nói chuyện với mọi người vừa vui vẻ lại còn có thể học chút tri thức, các cô cũng biết tôi không có bạn bè gì cả, ở cùng mọi người cảm giác đều thấy trẻ hơn nhiều.
Hơn nữa, thông tin lần này nhà ăn tuyển người cũng vậy, các cô không nói tôi căn bản còn không biết, tôi cũng có được nhiều cái lợi, sao có thể nói là tôi bị chiếm tiện nghi được.”
“Liền nói định như vậy rồi, các cô cũng đừng ngượng ngùng, cứ cho tôi lý do để lên thị xã chơi được không?”
Lưu Hà cùng Từ Lệ Lệ nhìn qua nhau, đồng ý: “Vậy được rồi.”
Trương Tiểu Hồng cũng chen vào nói: “Cũng coi như thêm vào tôi nữa, tôi ăn ở nhà nhiều quá, có đôi khi cũng muốn thay đổi khẩu vị, được không?”
Thẩm Hoa Nùng tự nhiên sẽ không phản đối, đương nhiên là người càng nhiều càng tốt.
Mắt thì thèm tiền mặt phiếu gạo, các loại phiếu phiếu, ngoài miệng lại lời lẽ chính đáng: “Các cô cũng đừng cho tôi nhiều, tôi muốn dựa vào nỗ lực của chính mình, nếu các cô còn tiếp tế tôi thì chính là ngăn cản tôi tiến bộ.”
Từ Lệ Lệ buông tay: “Cô xem, tất cả đều đã bàn xong rồi, còn nói đi nói lại làm gì?”
Lưu Hà dứt khoát kéo cô ra cửa: “Đi, hiện tại trên người tôi đang có phiếu gạo, chúng ta hiện tại liền đi mua, hiện tại cũng là nhờ phúc của Hoa Nùng, có hoa cúc hao thì bệnh nhân đến bệnh viện đều bớt đi nhiều, giữa trưa còn có chút thời gian nghỉ ngơi!”
Từ Lệ Lệ cởi đồng phục, cũng vội vàng theo kịp, “Các cô chờ tôi với chứ!”
Trương Tiểu Hồng còn dư lại nửa chén đồ chưa ăn xong, chỉ có thể ở trong phòng ồn ào về phía họ: “Tiểu Hà Hà, cô mua cái gì thì mua giúp tôi một phần, quay lại tính toán tôi gửi tiền nhé!”
Lưu Hà vừa lôi kéo Thẩm Hoa Nùng vừa đáp lại.
Thẩm Hoa Nùng nhìn hai cô gái nói là làm ngay này, rũ xuống mi mắt nhìn con đường sỏi đá dưới chân, chậm rãi thở ra một hơi.
Thu phục rồi!
Đừng thấy cô nói còn dễ nghe hơn hát, thật ra……
Lưu Hà có thể ăn ba lạng món chính, nhưng mà cô ấy lại đặc biệt nói không cần ăn cơm, muốn ăn cơm cô ấy có thể đến nhà ăn mua.
Không cần nấu cơm, mà làm món khác, ở trên tay Thẩm Hoa Nùng chỉ cần không đến một nửa lương thực là có thể chế biến ra ba lạng thậm chí là nửa cân đồ ăn, một hai miếng thịt cô cũng có thể làm ra món ăn phong phú trông đầy ắp thịt.
Rau dưa Lưu Hà đưa tiền thì cô mua ở nông thôn, Thẩm Hoa Nùng cũng cân nhắc trước, giá cả cô cũng không ăn chặn của người ta, nhưng lại làm nhiều hơn vài ba món cho riêng mình, mua nhiều một chút, ít nhất cũng có thể kiếm thêm tiền dầu củi, hơn nữa thời tiết này, ở nông thôn rau dại mọc nhiều, tùy tiện thêm một loại cũng có thể tính là một món ăn.
Còn về mớ gia vị dầu gừng mắm muối, vậy càng không dễ tách ra tính.
Lưu Hà tính xong cho cô con số định mức, không chỉ có đủ cho Lưu Hà ăn, có thể bao gồm cả đồ ăn của Thẩm Hoa Nùng tiết kiệm vẫn dư lại được một chút.
Năm nay thu hoạch không tốt, lương thực càng thêm quan trọng hơn tiền bạc, đây là việc kinh doanh chỉ kiếm lời chứ không lỗ.
Trừ cái này ra, còn kiếm thêm được mấy mối quan hệ hữu nghị.
Cắn người miệng mềm, đây là giáo huấn mà tổ tông truyền dạy, tự nhiên có đạo lý này, nói câu không biết xấu hổ, Thẩm Hoa Nùng cảm thấy bản thân sớm hay muộn cũng có thể thu được tiền từ những nơi khác nữa .