“Sư tôn, nếu hai mươi năm trước đã không đánh nhau, vì sao ông chắc lần này sẽ đánh nhau?”, Li Mộng tiên tử nhỏ giọng hỏi. Trận chiến hai mươi năm trước, trong bí cảnh Côn Luân có hai mươi mấy Địa Tiên bỏ mình, thậm chí còn có cụ ông Thiên Tiên bỏ mình, cho nên vội vàng kết thúc, cũng vì các gia tộc lớn đều có Thiên Tiên tọa trấn, dù đánh lâu hơn nữa, cũng vẫn sẽ rơi vào kết cục hai bên cùng có hại.
“Vì Thanh Trích Tiên sắp xuất quan, lần này chính là cơ hội duy nhất của những gia tộc khác. Nếu đợi đến khi Thanh Trích Tiên hoàn toàn trở nên lớn mạnh, thì Thiên Tiên của các gia tộc lớn chỉ còn một con đường chết”.
Lôi Thiên Tuyệt nhìn về phía núi Côn Khư, ánh mắt nghiêm túc.
Lão và Thanh Trích Tiên là người cùng một thời, lúc ở Thần cảnh, lão đã có chút danh tiếng trong những tán tu của bí cảnh Côn Luân, khi đó lão khiêu chiến thiên tài của các thế lực lớn ở khắp nơi, dù là thiên tài của vương tộc hoàng tộc cũng có rất nhiều người thua lão, khi đó Hiên Viên Vô Địch được gọi là thiên tài đứng đầu nhà Hiên Viên cũng chỉ có thể ngang tài ngang sức với lão, mãi đến khi Thanh Trích Tiên xuất hiện, đánh bại lão chỉ bằng một chiêu kiếm.
Chiêu kiếm đó suýt khiến lão mất hết tự tin, lão phải khiêu chiến với các cao thủ nổi tiếng ở khắp nơi mới lấy lại được sự tự tin, mãi đến lúc lão đột phá Địa Tiên, gặp phải Thanh Trích Tiên lần nữa, khi đó Thanh Trích Tiên có cảnh giới xấp xỉ lão, hai người đánh nhau chừng trăm chiêu, lão bị đánh bại.
Từ sau lần đó, mỗi khi lão có đột phá sẽ đi khiêu chiến với Thanh Trích Thiên, mãi đến sau khi thăng lên đỉnh cao Địa Tiên, khiêu chiến Thanh Trích Tiên lần nữa, bị Thanh Trích Tiên đánh bị thương nặng, mãi đến bây giờ, dù lão nằm trong mười Địa Tiên mạnh nhất, nhưng lão vẫn không có tự tin đối mặt với Thanh Trích Tiên.
“Lôi Thiên Tuyệt, nếu ông không bước ra một bước đó, sao có thể biết ông không kém Thanh Trích Tiên bao nhiêu được”.
Một giọng nói già nua vang lên từ phía xa, một ông lão cưỡi một con trâu như một ngọn núi nhỏ đi đến từ trong không trung, khi con trâu này xuất hiện, Li Mộng tiên tử đứng sau Lôi Thiên Tuyệt cũng cảm thấy áp lực, sắc mặt thay đổi.
Con trâu này cũng là một dị thú cảnh giới Địa Tiên, hơn nữa còn không phải Địa Tiên bình thường, ít nhất là một con trâu Địa Tiên trung kỳ.
Mà phía sau con trâu còn có một kiếm tiên cỡi kiếm đến, lão mặc đồ trắng, dưới chân là một thanh trường kiếm cổ. Lão có vẻ ngoài ngay thẳng, hai bên tóc mai mơ hồ để lộ chút màu trắng, áo trắng bạc màu, giống như một danh sĩ Ngụy Tấn tuyệt thế xuất trần vậy. Kể cả Li Mộng tiên tử khi nhìn thấy lão cũng không nhịn được sáng mắt lên.
Nếu Lâm Ẩn ở đây, chắc chắn có thể nhận ra người đàn ông mặc áo trắng này là Liễu Bạch Y của Kiếm Môn ở thế giới thường. Nhưng Liễu Bạch Y bây giờ chín chắn hơn trước đây rất nhiều, tu vi cũng đã bước vào cảnh giới Địa Tiên.
“Độ Mệnh, đây là đệ tử ông nhận à? Không tệ đấy”.
Lôi Thiên Tuyệt chỉ nhìn Liễu Bạch Y một cái rồi dờ mắt, nhìn sang ông lão.
“Độ Mệnh!”
Người đứng sau Lôi Thiên Tuyệt đều giật mình, Độ Mệnh Kiếm Tiên có thể nói là một trong những người bí ẩn nhất trong bí cảnh Côn Luân. Lão ta xuất thân thần bí, tu vi phi thường, dù số lần ra tay không nhiều, nhưng có chiến tích là một chiêu giết chết ba cao thủ Địa Tiên, một người trong đó còn có tu vi Địa Tiên hậu kỳ.
Hơn nữa nghe đồn chiêu kiếm đó của Độ Mệnh Kiếm Tiên vẫn chưa ra hết sức, thậm chí còn có người so sánh lão ta với Thanh Trích Tiên, cho rằng nếu hai người cùng ra tay sẽ là kết cục hòa nhau.
Nhưng trước giờ hai người chưa từng ra tay lần nào, cụ thể ai mạnh ai yếu, không ai biết được.
Trong mười cao thủ Địa Tiên đứng đầu bí cảnh Côn Luân, Độ Mệnh Kiếm Tiên đứng thứ hai, thứ nhất là Thanh Trích Tiên.
Rất nhiều người cho rằng nếu không phải vì số lần Độ Mệnh Kiếm Tiên ra tay quá ít thì chưa chắc đã đứng sau Thanh Trích Tiên, hơn nữa Độ Mệnh Kiếm Tiên còn được gọi là đệ nhất kiếm tiên chỉ sau Thu Thủy Kiếm Tiên.
“Liễu Bạch Y xin chào tiền bối”.
Liễu Bạch Y đáp xuống đất, chắp tay nói với Lôi Thiên Tuyệt.
“Ừm!”
Lôi Thiên Tuyệt chỉ gật đầu coi như đáp lễ. Lão từ tốn nói: “Câu học kiếm pháp Độ Mệnh, có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng”.
“Đúng thế thật”.
Liễu Bạch Y cười khổ một tiếng, vốn cứ tưởng có thể bái một cao thủ làm thầy là chuyện may mắn, nhưng không ngờ công pháp tu luyện lại khó khăn đến thế, dù Cửu Chuyển Kiếm Kinh lão tu luyện có sức mạnh đáng sợ, thăng cấp rất nhanh, nhưng mỗi lần lão đột phá đều là cửu tử nhất sinh mới lên được cảnh giới Địa Tiên.
“Tu hành vốn là chuyện nghịch thiên, nào có dễ dàng như vậy!”
“Độ Mệnh cười nhạt: “Lôi Thiên Tuyệt, ông đợi tôi ở đây là có chuyện gì?”
“Chuyến đi này rất nguy hiểm, tôi mời ông và Kim Toán Bàn cùng tiến cùng lùi”, Lôi Thiên Tuyệt lạnh nhạt nói, rõ ràng lần này lão cũng không cho rằng mình có thể sống sót qua trận bão táp này, cho nên mới tìm kiếm bạn hợp tác.
“Thực lực của Kim Toán Bàn cũng không tệ, nhưng ông ta bụng đầy mưu kế, nói không chừng sẽ bị ông ta bán đứng bất cứ lúc nào, tôi có thể yên tâm được sao?”
Độ Mệnh Kiếm Tiên hơi nhíu mày nói.
“Độ Mệnh, tôi làm ăn trước giờ đều không dối trên lừa dưới, chúng ta hợp tác nhiều lần như vậy, đã lừa gạt ông bao giờ chứ?”
Một người đàn ông trung niên mập mạp mặc đồ như viên ngoại bay nhanh tới từ phía xa, tươi cười nói.
Kim Toán Bàn!
Đại chưởng quỹ của lầu Kim Ngọc, đứng hàng thứ sáu trong bảng Địa Tiên, sau Lôi Thiên Tuyệt, nếu nói đến tiền bạc, tiền của tộc trưởng của vương tộc có thể sử dụng cũng không nhiều bằng Kim Toán bàn.
Mà lầu Kim ngọc có thể phát triển đến mức này trong mấy trăm năm ngắn ngủi cũng là nhờ hai ông chủ lớn, ông chủ trước cũng là cao thủ đỉnh cao Địa Tiên, sau khi nhận chức ông chủ, Kim Toán Bàn càng thể hiện ra tu vi đỉnh cao Địa Tiên vượt xa bình thường, những người có ý đồ với lầu Kim Ngọc cũng bị Kim Toán Bàn xử lý nhanh gọn, đừng thấy ông ta trông hiền hòa, nhưng đối mặt với kẻ thù thì không hề mềm lòng.
“Lúc trước lừa tôi không có đồ tốt, lần này thì muốn kiếm ăn giữa mấy gia tộc kia, nếu những gia tộc kia hứa sẽ cho ông đồ tốt, cược bằng ông thì ông có thể từ chối không?”, Độ Mệnh Kiếm Tiên khinh thường nói, rõ ràng hai người đã qua lại rất nhiều lần, lão ta hiểu rất rõ tính cách của Kim Toán Bàn.
“Ha ha, vậy phải xem thứ bọn họ cho có đáng để tôi bán mạng cho bọn họ không nữa”, Kim Toán Bàn cười khẽ, nói thẳng.
“Tạm thời không nói đến chuyện này, một Kim Toán Bàn ông vẫn chưa đủ để bọn họ tốn sức kéo về, bây giờ chúng ta phải chọn phe, các ông định chọn bên nào? Nếu trận chiến này thật sự diễn ra, dù có trốn xuống thế giới thường cũng không tránh được”, Lôi Thiên Tuyệt lạnh nhạt nói.
“Một khi trận chiến này bắt đầu chắc chắn sẽ bao phủ cả bí cảnh Côn Luân, hơn nữa nếu Thanh Trích Tiên thật sự đột phá Thiên Tiên, thì chắc mấy ông già của những gia tộc kia cũng không ngăn cản được”.
“Cho nên ông muốn đứng về phía hai nhà Thanh Kiền ư?”, Độ Mệnh Kiếm Tiên ngạc nhiên hỏi.
“Có lẽ đây là lúc tôi hiểu rõ Thanh Trích Tiên, sau khi Thanh Trích Tiên xuất quan, tôi sẽ khiêu chiến lão ta một lần!”, Lôi Thiên Tuyệt tiến lên một bước, khí thế tản ra trên người.
Người xung quanh bị khí thế chợt xuất hiện này làm cho khó thở.
Ngay cả sắc mặt của Độ Mệnh Kiếm Tiên và Kim Toán Bàn cũng trở nên nặng nề, im lặng một lúc, Độ Mệnh Kiếm Tiên mới nói:
“Nếu ông có kỳ vật trên người, cho ông một trăm năm chắc hẳn có thể bước vào cảnh giợi Thiên Tiên, đáng tiếc, nếu ông đấu với Thanh Trích Tiên một trận thì ông chết chắc!
Danh Sách Chương: