Mục lục
Truyện ngôn tình thầy trò
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Bài học thứ mười bảy] Khả năng hồi phục của đàn ông, là rất tốt.





Những ngày nghỉ đông tiếp theo, Du Nhiên cả ngày nằm trên giường, vừa ăn vừa chơi máy tính, thậm chí có vài ngày còn không đánh răng rửa mặt.


Một thời gian sau, dưới da đã có thêm một lớp mỡ.


Nhìn cái thứ không ra hình người trong gương, Du Nhiên an ủi chính mình: không có việc gì, giai đoạn nhất định phải trải qua sau khi thất tình thôi.


Dù có dài thế nào, ngày nghỉ đối với học sinh vẫn là rất ngắn, rất nhanh đã sắp khai giảng, Du Nhiên lại mang theo túi lớn túi nhỏ trở về trường.


Trước khi về trường, Du Nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lần sau đối mặt với Khuất Vân phải hít sâu thế nào, phải giữ vững bình tĩnh thế nào, phải ra vẻ không liên quan gì đến anh thế nào.


Điều cô không ngờ chính là, tất cả những chuyện này, Khuất Vân đã giúp cô hoàn thành – dáng vẻ của anh, giống như không hề quen biết cô.


Khi Du Nhiên về tới trường đã là buổi tối, phải đi tập trung theo thông lệ của trường, Du Nhiên đã có được bài học từ việc này nên ngoan ngoãn cùng bạn học tới phòng tập trung.


Từ khi chia tay đến lúc gặp lại Khuất Vân, anh không có thay đổi gì lớn – ý là vẫn hoàn mỹ như vậy.


Du Nhiên cúi đầu, bắt đầu đọc sách ngoại khóa mà cô mang đến, nhưng hiệu quả rất chậm, mười phút vẫn chưa xong một trang.


Đúng lúc này, Khuất Vân bắt đầu trao thưởng cho mấy sinh viên có thành tích cao trong đợt thi cuối kỳ, Du Nhiên may mắn có được vinh quang này.


Khi gọi tới tên phải lên bục giảng nhận giấy khen từ tay Khuất Vân.


Du Nhiên cố gắng làm cho tâm trạng mình bình tĩnh lại, đi lên bục giảng từng bước một, mỗi một bước đều giống như đi trong vũng bùn, rất khó khăn.


Cuối cùng, Du Nhiên cũng đi đến nơi, tầm mắt của cô hướng xuống dưới, không nhìn về phía Khuất Vân.


“Tiếp tục cố gắng nhé.” Khuất Vân nói xong rồi đưa tờ giấy khen cho cô, đợi Du Nhiên nhận lấy là lập tức buông tay, không có một giây do dự.


Sau đó, anh bắt đầu gọi tên bạn học khác.


Du Nhiên xoay người, trở về, phía sau lại vang lên âm thanh của Khuất Vân: “Tiếp tục cố gắng nhé.”


Lúc này, anh đang nói với bạn học kia.


Ngữ điệu giống y như khi nói với Du Nhiên, không thừa chút nào, cũng không thiếu chút nào.


Đối xử bình đẳng.


Đây là lần đầu tiên gặp mặt sau khi bọn họ chia tay.


Còn lần gặp mặt thứ hai là ở trong siêu thị bên ngoài trường học.


Du Nhiên vẫn đi mua đồ ăn cho cả tuần như trước, tại cửa siêu thị, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Khuất Vân.


Gần như đồng thời, Khuất Vân cũng nhìn thấy cô.


Khi Du Nhiên còn chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, Khuất Vân đã xoay người, bỏ đi.


Du Nhiên biết, anh vốn muốn vào mua đồ, nhưng nhìn thấy cô, anh lại bỏ đi.


Giống như anh từng hứa với cô: sẽ không bao giờ dây dưa nữa, hoàn toàn buông tay.


Động tác xoay người của anh lưu loát, dứt khoát, giống như một thanh kiếm sắc bén, chặt đứt mọi lưu luyến.


Du Nhiên theo đám người bước vào siêu thị, bất giác, cô đi tới trước cái giá để mì ăn liền kia.


Trên đó, mì thịt bò cà chua, còn rất nhiều. Chỉ là, Du Nhiên nghĩ, sau này, cô và Khuất Vân đều sẽ không ăn nữa.


Mặc dù đã cố gắng để tránh mặt Khuất Vân, nhưng dù sao vẫn ở trong cùng một trường, khai giảng được một tháng, Du Nhiên đã gặp Khuất Vân hơn hai, ba lần.


Mỗi một lần, bên cạnh Du Nhiên đều có bạn học đi cùng.


Khuất Vân tương đối thu hút, bạn học từ thật xa đã chủ động kêu lên: “Em chào thầy Khuất!!!”


Vì vậy, Khuất Vân sẽ nhìn về phía bọn cô, ánh mắt lướt qua bọn cô, không dừng lại một giây: “Chào các em.”


Sau đó, anh khách khí cười cười rồi bỏ đi.


Tất cả chuyện cũ, ở trên người anh, đều giống dòng nước trong vắt chảy qua, không còn chút dấu vết.


Không lâu sau, phiếu điểm của tiếng Anh cấp sáu được phát xuống, giống như Du Nhiên dự đoán, cô an toàn qua cửa.


Bạn cùng phòng ngạc nhiên đến mức trợn mắt hỏng cả mắt kính và kính áp tròng – loại sinh viên lười biếng không thích học tập như Du Nhiên lại là người đầu tiên trong bọn họ qua được cấp sáu!


Du Nhiên nghĩ, mỗi một việc xuất hiện trong cuộc đời đều không phải không có mục đích.


Có lẽ, sự xuất hiện của Khuất Vân chính là để cô có thể qua được tiếng Anh cấp sáu.


Nghĩ như vậy, trong lòng cô cảm thấy tốt hơn nhiều.


Rất nhiều lúc, bản thân cô bằng lòng bị chính mình lừa.


Nếu đã thất tình thì cần phục hồi như cũ, bước đầu tiên để phục hồi như cũ, là ăn, giai đoạn này cô đã trải qua ở nhà.


Bước thứ hai, chính là tìm thật nhiều chuyện khiến mình bận rộn để quên đi việc đã thất tình.


Du Nhiên bắt đầu cả ngày cầm sách vở chạy tới phòng tự học, chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh, đồng thời, cô cũng bắt đầu quản lý chuyện ở câu lạc bộ kịch, bắt mình ngày ngày giống con quay, không ngừng xoay tròn.


Khi ngay cả thời gian để thở cũng không còn, cô cũng sẽ được giải thoát, Du Nhiên nghĩ như vậy.


Cũng không biết ông Trời giúp cô hay hại cô, lại phái ra cậu bé Tiểu Tân đã lâu chưa xuất hiện.


Dù sao đã có thâm thù đại hận, Tiểu Tân sẽ không vì e ngại Khuất Vân mà cứ thế buông tha cho Du Nhiên, từ khi khai giảng, cậu ta bắt đầu không bỏ qua dù chỉ một cơ hội để trừng trị Du Nhiên.


Dùng số đếm để hình dung chính là, gặp một lần là đập bẹp Du Nhiên một lần.


Ví dụ như, giờ cơm, trong căn tin, cậu bé Tiểu Tân đột nhiên xông lên, hất đổ cơm nước mà Du Nhiên rất vất vả mới lấy được xuống đất.


Thịt kho tàu sáng long lanh, cá nấu đậu phụ và cả đậu cô-ve xanh mướt, cứ thế đi tong.


Ví dụ như, ở thư viện, cậu bé Tiểu Tân sẽ thần không biết quỷ không hay thừa dịp cô tới WC mà đổ thuốc màu lên chỗ ngồi của cô.


Quần jeans Levi’s mới mua lại cứ thế đi tong.


Càng ví dụ như, khi Du Nhiên vất vả cầm theo hai bình nước sôi bước vào ký túc xá, cậu bé Tiểu Tân sẽ giống như sơn tặc trong truyền thuyết, “vù” một cái, từ trong rừng cây nhỏ nhảy xổ ra, không nói một lời, cướp lấy bình nước sôi trong tay cô, rút nắp bình, trực tiếp đổ ra.


Không lâu sau, bình nước sôi đã trống rỗng.


Tiểu Tân vỗ vỗ cái mông, bỏ bình nước xuống, bỏ đi.


Du Nhiên đành phải chấp nhận số phận quay lại đường vừa rồi, một lần nữa lau nước mắt nóng hổi, lau mồ hôi lấy thêm hai bình nước sôi nữa.


Du Nhiên vốn có thể trả thù, nhưng cô không làm.


Bởi vì gần đây, Du Nhiên bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân, vì sao lần nào yêu đều kết thúc thảm hại như thế, nguyên nhân chỉ có một – báo ứng.


Đây là báo ứng vì cô đã vô nhân đạo mà ức hiếp Tiểu Tân.


Du Nhiên quyết định nên vì mình chuộc tội, cho nên đối với những công kích của Tiểu Tân, cô áp dụng thái độ nhẫn nhịn chịu đựng.


Có lẽ tội nghiệt quá nặng, ông Trời còn tự động đạp thêm một đạp lên mông Du Nhiên.


Ngày đó, Du Nhiên được thông báo tới trường nhận học bổng, cô nhảy chân sáo chạy đi.


Nhận được tiền, khi nước miếng đang rơi tí tách, không nể nang hình tượng mà đếm ngay tại trận, Du Nhiên nhìn thấy một người quen trước cửa phòng làm việc của chủ nhiệm.


Áo lông màu đỏ, váy ngắn, giày cao gót, vóc người mảnh khảnh, chỗ lồi chỗ lõm, tóc xoăn buông thõng.


Chỉ có một người xứng với màu đỏ thẫm bắt mắt này.


Đường Ung Tử.


Du Nhiên vô thức đã muốn trốn, thế nhưng lại bị Đường Ung Tử gọi lại.


Du Nhiên không còn cách nào khác, cũng không thể để lộ sơ hở, lập tức dùng một giọng điệu thoải mái nhất để nói: “Ôi chao, thật khéo, sao cô lại ở đây?”


“Tôi đến tìm Khuất Vân.” Đôi mắt nhỏ dài quyến rũ của Đường Ung Tử giống như muốn bay vào hai bên tóc mai.


Sau đó, giống như sợ Du Nhiên chết chưa đủ nhanh, cô ta còn bỏ thêm một câu: “Trước đó Khuất Vân đã nói với tôi chuyện anh ấy và cô chia tay… Cảm ơn cô đã để anh ấy đi.”


Nghe vậy, trái tim Du Nhiên giống như bị đâm cho một cái.


“Khuất Vân vẫn cảm thấy có chút thiệt thòi cho cô, vì vậy anh ấy tuyệt đối sẽ không đề nghị chia tay, giờ cô đã đề nghị trước thì cũng tốt.” Đôi môi Đường Ung Tử căng mọng, cô ta liếc mắt nhìn Du Nhiên, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi hẹn hò với Khuất Vân, cô có để ý không? Ý tôi là, tôi và Khuất Vân, mới xứng đôi, không phải sao?”


“Đương nhiên sẽ không.” Du Nhiên nhún vai: “Dù sao, thứ tôi ném đi lại bị cô nhặt lên coi như bảo bối, tôi cũng không tiện nói gì.”


Võ mồm của Đường Ung Tử cũng không tệ, nói lại ngay: “Khi đó, không phải cô cũng nhặt lấy Khuất Vân tôi đã bỏ đi đấy sao?”


“Chuyện đó không giống đâu.” Du Nhiên khoát tay: “Tiểu thư cô thân thể yếu ớt, vì vậy tới tay tôi, Khuất Vân coi như còn mới tinh, nhưng trước đó vài ngày, đã bị loại con gái như lang như sói tôi đây dùng rồi, Khuất Vân nhà cô có lẽ đã bị mài mòn nhiều lắm, sau này cô dùng có lẽ sẽ không thoải mái đâu.”


Nói xong, không đợi Đường Ung Tử lên tiếng, Du Nhiên từ trong số tiền học bổng rút ra một tờ in hình ông nội Mao, nhét vào túi áo Đường Ung Tử, thản nhiên nói: “Coi như phí hao mòn của Khuất Vân đi, không cần thối lại, ngài chậm dùng nhé.”


Sau đó, Du Nhiên xoay người, giẫm lên tuyết bỏ đi.


Sau khi trở lại phòng ngủ, Du Nhiên kéo màn giường lại, nằm ngửa mặt nhìn lên.


Cho đến khi bạn ở giường bên xem xong một bộ phim điện ảnh hài, cô vẫn duy trì tư thế như vậy.


“Du Nhiên, cậu đang làm gì vậy?” Bạn cùng phòng A cảm thấy gần đây cô rất kỳ quái mà không biết kỳ quái ở chỗ nào.


Nói xong một lúc lâu Du Nhiên mới nhẹ nhàng trả lời: “Tớ muốn khóc… Nhưng khóc không được.”


Không biết vì sao, từ khi trở về trường, Du Nhiên đã cảm thấy trong lòng mình có điều gì đó tức nghẹn, cô muốn khóc thế nhưng đôi mắt lại chỉ nóng lên.


“Khóc còn không dễ sao?” Bạn cùng phòng B vừa lau nước mắt vừa xem phim Hàn Quốc.


“Ai làm tớ khóc, tớ sẽ mời người đó ăn Pizza Hut loại lớn.” Du Nhiên vẫy vẫy tiền học bổng trong tay, dụ dỗ.


Mười giây sau, cái màn bị “xoẹt” một tiếng bị giật phăng ra, ba đôi mắt của bạn cùng phòng A, B, C đang lóe sáng.


Vì Pizza Hut loại lớn, ba bạn cùng phòng đã ép mình quên đi Du Nhiên chính là người đề ra yêu cầu này.


Đầu tiên là liên tục chiếu những bộ phim lấy nước mắt: “Mẹ sẽ yêu con lần nữa”, “mười điều ước hẹn của tôi và chó con”, “trí tuệ nhân tạo”… Cuối cùng, họ nhìn thấy Du Nhiên đang ngủ, không rơi một giọt nước mắt.


Sau đó là Dung ma ma sống lại, hai người bạn cùng phòng cầm tay Du Nhiên, người còn lại nhe hàm răng sáng bóng đâm vào ngón tay vô tội… Du Nhiên dừng lại một giây, hai chân theo phản xạ đá mạnh, đạp hai bạn cùng phòng ngã chổng vó, không rơi một giọt nước mắt.


Sau đó là giơ con gián đen ngòm trước mặt cô, sáu cái chân nhỏ dài không ngừng nhúc nhích, cách gương mặt Du Nhiên càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… Du Nhiên chớp mắt, ngất đi, không rơi một giọt nước mắt.


Cứ như thế, dùng hết tất cả các biện pháp, đôi mắt Du Nhiên vẫn khô khốc.


Bạn cùng phòng kiệt sức, tuyên bố bỏ cuộc.


Ông nội Mao nói, tay làm hàm nhai.


Du Nhiên bắt đầu hành hạ chính mình, mua về một đống cánh gà nướng cay kinh khủng, thế nhưng năm xiên vào bụng, ngoại trừ môi sưng đến mức mất cảm giác, trong mắt lại không có một chút lấp lánh của nước.


Nếu chiêu ăn uống này vô dụng, vậy không ăn nữa.


Du Nhiên bắt đầu tuyệt thực, đồng thời, đứng ở bên ngoài quán ăn buôn bán tốt nhất ở cổng trường mà tuyệt thực – bụng rỗng nhìn người ta ăn thức ăn ngon, lại hứng gió lạnh, cô bé bán diêm cũng đã vì chuyện này mà tức chết, Du Nhiên nghĩ, chuyện này làm mình khóc hẳn không thành vấn đề.


Thế nhưng liên tục chiến đầu vài ngày, nước mắt vẫn không rơi xuống.


Ngược lại, quán ăn nhỏ lại vắng đi không ít người – người ta đang ăn ngon lành, liếc mắt nhìn thấy một cô gái bắn ra ánh mắt phóng xạ màu xanh, ở bên cạnh nuốt nước miếng, đúng là dọa người.


Cuối cùng, ông chủ quán ăn chủ động lấy ra lợi nhuận của hai ngày, khóc xin Du Nhiên đừng tới gần đây nữa.


Tiếp đó, Du Nhiên dùng một loạt phương pháp để hành hạ bản thân: đeo kính áp tròng loại không thoải mái nhất, thái hành tây, lau nước ép ớt…


Tất cả các biện pháp đã dùng một lần, nước mắt ngay cả dấu hiệu chảy ra cũng không có.


“Vì sao phải khóc mới được chứ?” Bạn cùng phòng không hiểu.


Du Nhiên cũng không giải thích, vì sao lại phải khóc chứ.


Chính là, chỉ muốn khóc thôi.


Hôm nay là ca trực câu lạc bộ kịch của Du Nhiên, chờ mọi người đi hết, Du Nhiên tắt tất cả đèn đi, kéo kín rèm cửa lại, ánh sáng trong phòng sinh hoạt lập tức mờ xuống, chỉ nhìn thấy bóng người không nhìn rõ mặt mũi.


Gần đây, có người mua một bể cá nhỏ nuôi trong phòng sinh hoạt, Du Nhiên đặt bể cá lên sân khấu, hai tay chống cằm, lẳng lặng quan sát.


Hai con cá vàng ở bên trong đang chơi đùa, vô tri vô giác, sung sướng thanh thản.


Có người nói, trí nhớ cá vàng chỉ có bảy giây.


Du Nhiên nghĩ, có lẽ chính vì vậy bọn chúng mới có thể nhanh chóng vui vẻ như vậy, chỉ có bảy giây, dù đau khổ lớn đến thế nào, đều có thể hoàn toàn quên đi.


Thật tốt… Thật khiến người ta ghen tỵ.


Đang chăm chú nhìn, đỉnh đầu đột nhiên bị người ta gõ mạnh một cái, đau đến nhe răng.


Ngẩng đầu, theo tia sáng mờ mờ, Du Nhiên nhận ra người tập kích chính là Tiểu Tân.


Quên đi, là báo ứng.


Du Nhiên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tiểu Tân một cái rồi lại tiếp tục ngắm cá vàng.


“Cốp”, lại một cái nữa, người công kích đương nhiên không cần phải nói.


Du Nhiên thở sâu, cô nhịn.


“Cốp”, lại một cái nữa, Tiểu Tân dường như chơi trò này thành nghiện,


Du Nhiên im lặng nhìn cá, như hòa thượng ngồi thiền.


“Cốp” một cái, theo đó là giọng nói lạnh lạnh của Tiểu Tân: “Lý Du Nhiên, gần đây vì sao không ở cùng với thầy giáo nhà cô? Bị đá rồi à?”


Đôi mắt Du Nhiên, vẫn nhìn cá.


“Xem ra là thật rồi, nói như vậy, anh ta sẽ không đến bảo vệ cô nữa rồi?!”


“Vậy mới nói, con gái ác độc không có ai thích.”


“Thật thảm, đáng đời cô còn dùng nhiều trò như vậy đuổi theo anh ta, kết quả vẫn là bị đá.”


“Nói mới nhớ, gần đây đúng là tôi có thấy anh ta đi cùng một đại mỹ nữ, chậc chậc chậc, so với người ta, cô thật sự kém xa, nếu là tôi tôi cũng không chọn cô.”


“Lý Du Nhiên, cô…”


Long Tường vốn định ác độc nói hai ba câu nữa, nhưng nhìn người trước mặt lại cố nuốt lời định nói xuống.


Bể cá vốn rất yên ả, bỗng một giọt nước nhỏ xuống, tạo thành một rung động hình tròn, rung động còn chưa yên, liên tiếp, rất nhiều giọt nước lại nhỏ xuống, phá hủy bình yên lúc đầu.


Đó là nước mắt của Du Nhiên, từng giọt, rơi hết vào bể cá.


Sự yên bình của cá vàng bị phá vỡ, bọn chúng bất an bơi sát vào thành bể.


Nhưng không sao, chỉ bảy giây sau, chúng sẽ quên đi cơn hoảng loạn này.


Con người thì không may mắn như thế.


Cô gái có vẻ mặt lòe loẹt như pháo hoa đã cô đơn nói, phiền não lớn nhất của con người chính là trí nhớ quá tốt.


Có lẽ, con người ở đây, chỉ dùng để chỉ phụ nữ.


Nước mắt từng giọt rơi vào bể cá, chiếc bể cá nho nhỏ không đựng được quá nhiều bi ai.


“Này, cô… không phải là khóc đấy chứ.” Trên mặt Long Tường có chút hoảng loạn, cậu ta giơ tay lên, vươn ra giữa không trung, lại không biết nên làm gì.


Nước mắt của Du Nhiên cứ im lặng rơi xuống, không một tiếng động.


“Sợ cô rồi, đừng… đừng khóc nữa, cùng lắm thì tôi không bắt nạt cô nữa là được.” Long Tường do dự một lúc lâu, cuối cùng đưa tay lên vuốt lưng Du Nhiên, vuốt một cách ngốc nghếch.


Du Nhiên giống như động vật cô đơn đã lâu tìm kiếm đồng loại có cùng nhiệt độ, cô cầm lấy tay áo Tiểu Tân, che kín đôi mắt.


Chậm rãi khóc.


Đây là bài học thứ mười bảy mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – Khả năng hồi phục của đàn ông, là rất tốt.


Tốt đến mức rất nhanh đã quên hết tất cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK