Khuôn mặt mơ hồ, nhưng lại có thể phân biệt rõ ràng được người kia chính là mình.
Cô đoán không được ngày đi học này là ngày nào, giống như là lần đầu tiên có xác minh thân phận của anh, vẫn là bị anh gọi lên trả lời khái niệm về luật trọng tài thương mại quốc tế. Giống như anh nói, đây là lúc anh ở trên máy bay, dựa vào những trí nhớ vụn vặt mà vẽ ra.
Chín mail kế tiếp đó, không có nội dung gì. Chỉ có vỏn vẹn một bức hình mỗi mail.
Cô nhìn mà có chút xuất thần, đoán xem đây là những ngày nào, thời khắc nào.. Giống như cô chơi trò chơi cùng anh, khi anh nhớ lại rồi vẽ ra, cô đoán thời gian, cũng đồng dạng với việc không ngừng nhớ lại những việc đã qua, nhớ rõ từng thời khắc đã qua.
Trầm Diêu không biết từ khi nào đã vụng trộm đứng sau lưng cô, lập tức kêu một tiếng, “Học Y quả thật là giỏi, chỉ cần một hai nét bút đã vẽ ra được một bức tranh rồi, cậu nói xem tớ làm sao tìm được một người học luật giống như vậy đây chứ?”
Cô chỉ cười, “Cậu có thể để cho anh ta chọn môn học tự chọn là vẽ mà, giống như khi học ở trường chúng ta vậy.”
“Trời ạ, cậu còn cười như vậy làm gì chứ, không phải có người đàn ông vẽ mười bức tranh cho cậu sao?” Trầm Diêu vừa tức vừa cười, cẩn thận đi qua nhìn một lát, “Đây là siêu thị sao?”
“Ừ.” Cô nghiêng đầu, thậm chí có thể nhớ lại, lúc đó anh ở siêu thị dưới những lời ngon tiếng ngọt của dì bán hàng kia, mua rất nhiều thứ.
Cố Bình Sinh không có nói riêng với cô, sau khi trở lại Mĩ, khi nào thì diễn ra kiểm tra, bố trí thời gian phẫu thuật như thế nào. Cô không phải Sinh viên ngành y, hiểu biết cơ bản cũng chỉ có vậy, cũng không có gì khác biệt với người thường, bởi vì không biết cho nên không tự chủ được mà nghĩ theo hướng nghiêm trọng hơn.
Nhưng lại sợ anh biết mình lo lắng nên không dám hỏi.
Có có nói một chút, nếu anh biết được, cũng sợ là không dám trì hoãn.
Nghe lời giảng cứng nhắc của giảng viên môn luật thương mại, lại cả ngày phải nhìn bộ mặt đưa đám đáng ghét kia. Bạn học trong lớp cũng đã oán thán không ngừng, khi nói chuyện phiếm giữa giờ, có chút bất bình mà nói nếu như Cố Bình Sinh không đi thì tốt rồi. Đồng Ngôn biết lời này là nói cho cô nghe, chỉ cúi đầu đọc sách, làm như không có nghe thấy.
Cũng may học kỳ này chỉ có một môn chuyên ngành, còn lại đều là môn học tự chọn hoặc học cải thiện, không có nhiều cơ hội gặp mặt bạn học trong lớp. Nhưng đợi cho đến khi sau khi kết thúc mấy tiết học của môn luật thương mại thì ngay cả những người ngày thường có quan hệ tốt với cô, cũng bắt đầu theo dư luận mà chĩa mũi nhọn về phía cô/
Cô từng rất sợ đối mặt với cục diện như vậy, từ khi bắt đầu ở bên anh, cũng đã nghĩ ra vô số loại giả thiết như vậy. Nhưng khi thật sự đã đến thì lại phát hiện ra lại không có chuyện gì lớn, so với việc bị cha mẹ bỏ rơi, áp lực cuộc sống, còn có bệnh tình của anh, những việc phải đối mặt hiện tại so với những điều đó thì cũng không tính là chuyện gì lớn thật.
Chỉ cần không ảnh hưởng cho đến khi tốt nghiệp là được rồi.
Nhưng ra có một lần, Trầm Diêu nhịn không được, ném sách cái rầm, cuối cùng bi giảng viên nhắc nhở.
“Thầy Cố nếu không đi, còn không đến mức nói thành như vậy…” Sau khi tan học, Trầm Diêu đem sách nhét vào trong ba lô, còn căm giận bất bình, “Ngôn Ngôn, nói thật xem, anh ta bỗng nhiên làm sao mà lại từ bỏ việc làm giảng viên như thế?”
“Trong nhà anh ấy có một số việc, tạm thời chỉ nghỉ một học kỳ mà thôi.” Đồng Ngôn cười cho có lệ.
“Một học kỳ? Chúng ta chỉ còn học được học kỳ này nữa thôi, Đồng Ngôn vô kỵ.” Trầm Diêu thở dài một hơi, “Xét thấy anh ta là người của cậu, khuôn mặt xinh đẹp tớ sẽ không nhìn đến như thầy Cố giảng bài thật sự rất hay.”
Đồng Ngon cố ý nhíu mày, làm bộ như rất kiêu ngạo mà cho qua đoạn đối thoại này.
Cứ như vậy mà đã trôi qua nửa học kỳ, kỳ thi giữa kỳ cũng sắp diễn ra. Cô có môn Vật Lý, Trầm Diêu là toán cao cấp, đều là những môn thi có thể làm cho Sinh viên khoa văn điêu đứng. Hai người đều biết kỳ thi của kỳ này là kỳ hạn cuối cùng, bắt đầu học điên cuồng để chuẩn bị cho kỳ thi,
Vì tìm phòng tự học, hai người đi qua từng dãy phòng học, cho đến khi đến lầu bốn của mới phát hiện phòng học không có người đi học.
Vừa mới vào đã nhìn thấy Chu Thanh Thần cùng Văn Tĩnh Tĩnh đã ngồi ở cuối bàn tự học.
Trầm Diêu muốn tránh đi, nhưng Đồng Ngôn lại cảm thấy hẳn là nên đi qua chào hỏi mới phải.
Dù sao học kỳ này ngoài trừ môn luật thương mại, các cô cùng Tĩnh Tĩnh không có học chung môn học nào nữa, cũng đã rất lâu rồi không nói chuyện với nhau.
Khi cô đi vào phòng học, Tĩnh Tĩnh đang thấp giọng hỏi Chu Thanh Thần có muốn đi uống nước không? Chu Thanh Thần bèn lấy ra vài đồng tiền xu, đưa cho cô ấy, “Xuống dưới quầy bán nước tự động ở dưới mà mua, mua hai chai coca đi.”
Tĩnh Tĩnh đứng lên, thấy Đồng Ngôn thì có chút bất ngờ, “Ngôn Ngôn?”
“Chúng tớ tìm không ra chỗ ngồi, ngồi ở đây với các cậu, không có vấn đề gì chứ?” Đồng Ngôn thấp giọng hỏi.
“Không thành vấn đề.”
Đợi cho cô ấy đi rồi, Đồng Ngôn mới ngồi xuống trước mặt Chu Thanh Thần, quay đầu lại mà nói, “Tĩnh Tĩnh là một cô gái tốt.”
“Thẩm Hành cũng rất tốt.” Ý tứ của Chu Thanh Thần rất hàm xúc, “Cậu không biết, cậu ta vì muốn giúp cậu học bổ túc môn vật lý mà cố ý tới tham dự vài tiết học, còn thật sự soạn thành từng bài giảng đơn giản nhưng đến cuối cùng cũng không dám nói chuyện với cậu.”
Đồng Ngôn nghe xong mà sửng sốt.
“Đương nhiên, thầy Cố cũng rất tốt.” Chu Thanh Thần thấp giọng bổ sung thêm một câu.
Cô rất nhanh đã hiểu được.
Trầm Diêu lôi sách ra, có chút không thoải mà mà nói thầm, “Cậu nhìn đi, cậu còn nói Văn Tĩnh Tĩnh là một cô gái tốt, mầm tai họa hiện hình rồi đó.”
“Cô ấy cũng không phải cố ý.” Chu Thanh Thần cũng cảm thấy rất có lỗi, “Tôi vốn muốn cùng các cậu nói chuyện thầy Cố, hỏi thầy ấy các tài liệu của các môn chuyên ngành, cô ấy có nói mối quan hệ của Đồng Ngôn và thấy Cố rất tốt. Không nghĩ tới, khi an ủi Thẩm hành tôi đã tùy tiện nói ra vài ba câu, tiểu tử kia phỏng chừng nghĩ là thật. Nhưng Đồng Ngôn này, tuy rằng hiện tại Sinh viên chưa tốt nghiệp đều có thể kết hôn, trường học đối với chuyện tình yêu thầy trò cũng rất bài xích.. may mà thầy Cố biết cách tránh đi sự nghi ngờ.”
Cô không hé răng nói gì.
Có chút lời đồn đại chuyện của cô, người nói cũng vô tâm, chỉ cần qua hết học kỳ này, học kỳ sau tiến vào thời kỳ thực tập thì tự nhiên cũng sẽ qua thôi.
Tĩnh Tĩnh cuối cùng cũng cầm bốn chai coca trở về, đặt hai chai trên bàn các cô. Mỗi người không ai nói gì, cô ấy cũng có chút không yên đem chai còn lại đưa cho Chu Thanh Thần, do dự một lát, cũng không dám nói gì, ngồi xuống tiếp tục học bài.
“Cậu có biết gì về SARS không?” Đồng Ngôn nhìn sách, lại tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ giọng hỏi Chu Thanh Thần.
“Biết…” Chu Thanh Thần nói đế phạm trù ngành học của chính mình thì tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều, “Tôi còn có những bài báo cáo chuyên ngành của giáo sư về vấn đề này, trước đó ông ấy ở viện y học còn đưa ra phương pháp kích thích hoocmon trong cơ thể con người, cho nên khi đi học đặc biệt thích ông ấy giảng dạy về đoạn lịch sử này.”
“Cậu nói tớ nghe xem nào?” Đồng Ngôn cảm thấy nhịp tim của mình đập liên hồi.
“Cậu muốn nghe cái gì?” hắn hạ giọng, “Nói tới chuyên ngành này cậu nghe cũng không hiểu. Nói đơn giản chính là viêm phổi, sốt cao không ngừng, nghiêm trọng nhất là mất nước, hơn nữa bệnh này lây qua đường hô hấp. Cậu không phải người ở Bắc Kinh sao? Khi đó nơi đó là nơi phát bệnh nhiều nhất, cậu hẳn là phải biết rõ chứ.”
“Tớ biết rõ, mà không phải… thực ra cũng không rõ ràng lắm.” Cô dùng sách che mặt, “Tớ nhớ rõ có xem qua mấy tài liệu về bệnh này, đều nói SARS có để lại di chứng, có thể không chết nhưng không thể sống thoái mái như người bị ung thư.”
“Cũng giống như vậy, khi đó người bệnh bình thường không có hiểu biết gì, chỉ có vài bác sĩ là bị cuốn hút, đều cự tuyệt loại phương pháp điều trị này, cuối cùng vẫn chết. Có chút hôn mê, người bắt đầu nhận loại phương pháp trị liệu này thì mỗi ngày đều phải truyền hơn mười bình dịch kích thích đó vào người, tính mạng được bảo vệ nhưng mà di chứng để lại cũng không ít.” Chu Thanh Thần nghĩ nghĩ, “Các di chứng thường thấy như xơ hóa phổi, loãng xương, xương đùi hoại tử, đây là những bệnh chung, sự miễn dịch của các cơ quan nội tạng đều bị phá hư hoàn toàn, người không có sức, tim yếu, đủ loại… Tóm lại một câu, trị hết được bệnh có di chứng nhưng còn sống, trị không hết bệnh thì chết, hơn nữa bệnh này mới đi qua có tám năm, ai cũng không biết về sau còn có di chứng gì hay không.”
Những điều đó, cô cũng có thể nói được.
Nhưng nghe người ngoài cố gắng nói ra như vậy, lại vẫn có cảm giác khác.
Trầm Diêu nghe mà nổi cả da gà, buông bút, “Sức miễn dịch không có, không phải giống người bị AIDS rồi sao.”
So sánh này thật sự là dọa người, Đồng Ngôn nhất thời không biết nói cái gì.
“AIDS cũng vậy, thật ra cũng giống nhau nhưng SARS là dịch bệnh được điều trị có hệ thống.” Chu Thanh Thần sụt sùi không thôi, “bệnh kia lây qua đường hô hấp, khi đó có biết bao nhiêu y tá bác sĩ cũng bị bênh. Trong xã hội thời nay nếu chữa bệnh có tổ chức như thế nào cũng sẽ làm cho người ta thất vọng, căn bản là đã quên đi sự việc năm đó, tuyệt đối không ai chịu phòng từ đâu. Cơ bản là đi khi bị bệnh cả đám rồi lại ra sức bổ sung thêm nhóm khác, đều là y tá, thật sự là toàn y tá mà thôi.”
Khi hắn nói những lời này, quên không khống chế âm lượng của mình. Rất nhiều người đang ngồi học ở bàn trên cũng đều quay đầu nhìn bọn họ vài cái, Đồng Ngôn thấp giọng nói xin lỗi, chúng tôi không cố ý.
Chu Thanh Thần không nói gì nữa, tách một tiếng, mở chai coca ra, như là cố ý muốn áp chế cảm xúc của bản thân.
Buổi tối khi cô trở về ký túc xá, không hiểu sao tâm trạng có chút bất an.
Bắt đầu từ tuần trước, anh đã bắt đầu nằm viện, không thể hẹn được thời gian cố định online MSN để nói chuyện cùng cô, hai người đều rất ăn ý bắt đầu dùng mail để nói chuyện.
Cô mở mail của mình ra, bất ngờ khi nhìn thấy không có mail nào mới.
Ngồi ngẩn người nhìn mail của mình một lúc lâu, cô mới mở ra email ra viết một cái mail mới cho anh.
TK:
Mấy ngày nay anh giống như rất nhà hạ nhỉ.
Em ở bên này đã bắt đầu vào giai đoạn thi giữa kỳ rồi, thành tích lần này có vẻ như không tốt cho lắm. Thành tích của anh như thế nào? Khi nào thì có thể nộp bài thi?
Hôm nay em gặp chủ tịch Chu, chính là cậu Sinh viên từng bắt ép anh và em làm người dẫn chương trình ấy, anh còn nhớ không? Anh ta là Sinh viên ngành y, cho nên khi nói chuyện phiếm có nói đến bệnh SARS. Nói thật, em có phần bị cậu ta làm cho sợ. Thật sự em vẫn không nói cho anh biết, trước khi anh nói cho em biết thì em cũng đã tìm hiểu qua, anh vì bệnh SARS mà không nghe thấy. Ai nói cho em biết thì tạm thời giữ bí mật đã.
Cho nên em đã nói cho anh biết bí mật này, anh cũng nên thẳng thắn nói cho em biết những chuyện liên quan trong ba năm anh nhiễm bệnh và điều trị bệnh đó.”
Lúc ấy anh cảm thấy rất sợ sao? Rất đau đớn sao?
Em nghe bà nội kể lại rằng lúc em hai ba tuổi gì đó cũng đã từng bị viêm phổi, phải nằm trong phòng theo dõi cả mấy ngày, nhưng khi đó em con nhỏ thật sự là không có ấn tượng gì. Như vậy xem ra chúng ta thật sự có duyên, thôi xong rồi, vì sao em mỗi khi nhắc về bệnh tình lại tỏ vẻ nghiêm túc như vậy chứ, thật là đáng sợ…
Cho nên em nghĩ, anh cần trở về sớm một chút.
Ngôn Ngôn.
Cô gửi xong mail cho anh thì tới phòng nước lấy hai phích nước sôi, đem tới phòng tách ở giữa dãy tắm rửa qua loa một chút. Đợi cho đến khi sấy khô tóc, chuẩn bị lên giường ngủ lại khống chế không được mà mở mail ra, bất ngờ là đã nhận được hồi âm của anh.
Nhanh chóng mở mail ra, lại chỉ có ba dòng ngắn ngủi.
Ngôn Ngôn:
Cơn dịch bệnh kia đã làm tổn thất rất nhiều mạng người.
Cảm giác ngay lúc đó của anh rất đơn giản, anh lúc đó cũng không tỉnh lại được mấy lần cho nên không có thấy đau đớn bao nhiêu.
Mặt khác, xin Cố phu nhân an phận một chút, Cố tiên Sinh sẽ nhanh chóng trở về.
TK