So với một đời thì bốn mươi tám giờ đồng hồ quả là rất ngắn ngủi.
Nhưng niềm vui sướng trong bốn mươi tám giờ đồng hồ còn hơn cả một đời...
Họ nằm trên chiếc trường kỷ trên boong tàu để đón những làn gió biển. Dương Lam Hàng không chỉ kể cho cô nghe về thuyết tương đối của Einstein, mà còn kể về cuộc đời của Einstein, còn cô thì nghe một cách rất hứng thú. Anh còn nói với cô, có lần Einstein bị rơi từ trên thang xuống, nhưng điều mà ông nghĩ đến không phải là nỗi đau về thể xác mà là vì sao mình lại rơi thẳng xuống đất như vậy.
Cô hỏi vẻ tò mò: “Vì sao cơ?”
“Vì vật thể thường vận động theo đường có trở lực nhỏ nhất.”
“Ồ! Ông ấy thực sự là một nhà vật lý vĩ đại.”
Dương Lam Hàng lắc đầu, thở dài, nói: “Có điều, vợ của ông ấy đã quyết định ly hôn.”
“Bởi vì vợ ông ấy đã không biết trân trọng ông.” Lăng Lăng chớp mắt nhìn anh, đôi mắt cô còn lấp lánh hơn những vì sao trên bầu trời. “Thầy Dương, đã có ai nói với anh rằng, khi anh đang nghiên cứu là lúc trông anh hấp dẫn nhất...”
Anh cười, ghé sát vào tai cô, giọng nói rất ấm áp: “Vậy, còn khi anh... làm những việc khác thì sao?”
Thì lại càng hấp dẫn hơn, nhất là khi trên khuôn mặt thanh nhã của anh dậy nên vẻ ham muốn đắm say, trông thật tội nghiệp, hút cả hồn phách của cô, khiến cô chỉ muốn chết trong cơn đắm say dưới thân thể anh.
“Chuyện gì cơ?” Cô cố giả vờ không hiểu.
“Để anh nói cho em biết...”
Anh giải thích bằng động tác cho cô nghe, giải thích đến nửa đêm, Lăng Lăng thấy mệt bã và hơi buồn ngủ, cô ngáp một cái, chỉ muốn ngủ ngay.
“Chờ một chút rồi hãy ngủ.” Anh nắm tay cô dắt vào phòng khách, rồi lấy một chiếc bánh ga tô hoa quả rất tinh tế đặt lên trên bàn.
Cô giật mình, chợt nhớ tới ngày sinh nhật Dương Lam Hàng, cô nhớ hôm gặp nhau trên mạng hình như anh nói là vào mùa thu, còn ngày cụ thể thì cô không nhớ rõ.
Cô lặng lẽ tiến lại gần, đưa mắt liếc nhìn hình trang trí trên chiếc bánh, trên đó quả nhiên viết dòng chữ: Chúc mừng sinh nhật.
Trời ạ! Đúng là đầu óc cô lú lẫn chẳng nhớ được gì.
Cô thấy buồn và xấu hổ chỉ muốn nhảy xuống biển cho rồi, Dương Lam Hàng ôm cô từ phía sau, cười với vẻ không để tâm: “Nếu không phải cậu em họ đặt bánh vào trong tủ thì anh cũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình.”
Quên?!
Người khác mà nói thế cô thấy còn có thể tin được, còn một người có chiếc đầu chẳng khác gì chiếc máy tính như Dương Lam Hàng mà nói thế thì cô chỉ còn nước nhảy xuống biển.
“Anh không cần phải an ủi em đâu, anh mượn du thuyền đưa em ra biển chơi nhất định là muốn cùng em trải qua một lần sinh nhật khó quên.” Cô cúi đầu, vẻ vô cùng ủ rũ. Dương Lam Hàng đã vì cô mà phải hao tâm tổn trí, thế mà đến một món quà sinh nhật cho anh cô cũng không chuẩn bị được.
Vốn có một thứ có thể tặng được, đó là bản thân cô, nhưng đáng tiếc là cô đã tặng nó cho anh trước một ngày rồi.
“Hôm nay là ngày vui nhất trong ba mươi năm qua của anh.”
“Lẽ ra còn có thể vui hơn.” Trong đầu Lăng Lăng chợt lóe lên một ý nghĩ, cô đã nghĩ ra món quà sinh nhật tuyệt nhất. “Anh chờ em một chút! Em sẽ ra ngay thôi.”
Cô chạy vào phòng, cầm chiếc túi của mình ra, tìm một mẩu giấy, cố gắng vuốt nó cho phẳng, rồi viết lên đó:
Lam Hàng!
Khi mở lá thư này, chắc chắn em vẫn còn ở bên anh, chưa từng rời xa.
Nhưng em vẫn muốn nói với anh rằng, em rất yêu anh, rất yêu! Rất yêu!
Đối với anh, em không còn mong muốn gì hơn, chỉ mong anh cho em thêm chút thời gian, để em có thể yêu anh nhiều hơn!
Hãy để mỗi buổi sáng em thức dậy trước anh ba mươi phút, làm bữa sáng cho anh và chờ anh thức dậy.
Hãy để cho em ngày nào cũng được ngủ trong vòng tay của anh, để khi em thức giấc lúc nửa đêm, em được lặng lẽ ngắm khuôn mặt anh, tìm xem có sự thay đổi nào, dù là nhỏ nhất trên đó hay không...
Hãy để cho em được giặt là quần áo cho anh, và để lại hơi thở của em trên đó.
Hãy để em được cùng anh trong công việc, giúp anh chuẩn bị tài liệu, sắp xếp các số liệu thí nghiệm.
Hãy để em được già đi cùng anh theo năm tháng...
Lăng Lăng của anh!
Sau khi viết xong, Lăng Lăng bắt chước cách mà ông nội dạy cô hồi còn nhỏ, gấp lá thư lại thành một chiếc thuyền nhỏ, viết thêm bốn chữ: Giương buồm đi xa.
Cô chạy đến bên Dương Lam Hàng, đặt chiếc thuyền nhỏ vào tay anh. “Tặng cho anh, chúc sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn em!” Anh cầm chiếc thuyền lên, xem đi xem lại. “Rất đẹp”
Cô nói: “Bên trong đó còn có một bí mật rất quan trọng, đợi đến sinh nhật sang năm anh hãy mở nó ra xem.”
“Ồ, nói như vậy, có nghĩa đây gồm cả quà sinh nhật của sang năm nữa ư?”
“Vâng!” Cô gật đầu, tặng luôn cho cả sang năm, kẻo cô lại quên không chuẩn bị quà.
Dương Lam Hàng đặt chiếc thuyền nhỏ vào giữa ví. “Được, sang năm chúng ta sẽ cùng mở nó ra.”
Khi thuyền cập bến thì đã là đầu giờ chiều của ngày thứ Hai.
Lăng Lăng tưởng rằng với phong cách say mê công việc, Dương Lam Hàng sẽ chạy ngay tới phòng thí nghiệm, tiếp tục công việc nghiên cứu của anh.
“Đi nào...” Dương Lam Hàng nhìn đồng hồ, nắm tay cô, đi về phía bãi đỗ xe.
Những cảnh tượng xảy ra trong bốn mươi tám giờ qua liên tiếp hiện lên trong đầu, mang đến cho cô cảm giác ngọt ngào xen lẫn sự thẹn thùng, bây giờ phải chia tay, trong lòng Lăng Lăng không khỏi cảm thấy trống trải và mất mát...
Không ngờ, Dương Lam Hàng lại nói: “Tới siêu thị mua một ít đồ dùng...”
“Mua đồ dùng?” Lăng Lăng không sao theo kịp được tốc độ tư duy linh hoạt của anh, mãi cũng không sao đoán được bước tiếp theo anh sẽ làm gì. “Hôm nay là thứ Hai, anh không phải đi công tác sao?”
“Đã muộn rồi, hôm nay không đi nữa.”
“Thầy Dương, thầy sa đọa quá đấy!”
“Bây giờ em mới biết à?” Anh ôm vai cô, đi về phía bãi để xe. “Kể từ khi quen em, anh đã trở nên sa đọa rồi!”
Trong siêu thị, Dương Lam Hàng vừa đẩy xe đi vừa nhặt thả vào trong đó nào thuốc đánh răng, khăn mặt... Lăng Lăng nhìn theo phía sau anh ngỡ ngàng.
“Em dùng loại nào?”
Mải suy nghĩ nên Lăng Lăng giật thót người khi nghe tiếng của Dương Lam Hàng, anh vừa hỏi vừa cầm một lọ nước gội đầu huơ huơ trước mặt cô.
“Phan Đình.”
“Thế còn sữa tắm thì sao?”
“Dùng loại như của anh là được, em thích mùi trên người anh.”
“Đồ mỹ phẩm...” Anh nhìn xung quanh, nói: “Lát nữa anh sẽ đưa em tới trung tâm thương mại mua.”
Tình hình này, không biết có phải là...
Lăng Lăng nuốt một cục nước bọt, nắm lấy chiếc xe đẩy trong tay anh, khẽ hỏi: “Không phải là anh muốn sống chung với em đấy chứ?”
“Nếu em muốn kết hôn thì anh cũng không có ý kiến gì!”
“Liệu chúng ta có tiến nhanh quá không?”
“Anh không cho rằng thời gian năm năm là rất ngắn...”
Cũng đúng, không phải là ngắn, nhưng...
“Nhưng chúng ta thực sự qua lại mới chưa đầy nửa tháng...”
“Thì đã quan hệ rồi!” Anh cười nhìn cô. “Rất nhiều lần!”
Lăng Lăng chỉ còn biết há miệng mà chẳng biết phải nói gì.
Xem ra, kể từ lần đầu khi bảo vệ luận văn, cô đã nhận thấy tài ăn nói của cô không thể nào so được với anh. Từ nay về sau, có lẽ cô phải từ bỏ ý định tranh luận với anh.
Đi hết một lượt siêu thị, Dương Lam Hàng đưa cô sang trung tâm mua sắm đối diện, cũng chính là trung tâm mua sắm của gia đình anh. Lăng Lăng không hỏi câu nào, anh cũng không nhắc gì đến. Mua xong đồ trang điểm, Dương Lam Hàng lại dẫn Lăng Lăng lên tầng sáu, ở đó toàn là đồ dùng trong phòng ngủ, nhìn mà đã thấy xấu hổ.
“Anh chị muốn mua gì ạ?”
“Chúng tôi chỉ muốn xem một chút thôi!” Dương Lam Hàng đáp.
Cô gái bán hàng cúi người vẻ lịch sự, rồi lùi sang một bên. “Mời anh chị cứ tự nhiên!”
Lần đầu tiên Lăng Lăng thấy cô gái bán hàng lịch sự như vậy. Trong ấn tượng của cô, họ chia thành hai loại: một loại thường tỏ thái độ “nếu không mua được thì đừng có xem” và không thèm để ý đến khách hàng, loại thứ hai thì lại cứ luôn miệng giới thiệu, cho đến khi khách thấy khó xử nếu không mua mới thôi. Vì thế, cô rất ít khi đi dạo phố, những thứ có thể mua được qua mạng cô đều mua, nhiều lắm cũng chỉ là ra siêu thị lượn một vòng, có khi đến cả mấy thứ ăn vặt cô cũng mua qua mạng.
“Em thích chiếc giường nào?”
Câu hỏi này của Dương Lam Hàng thật là...
Lăng Lăng lén đưa mắt nhìn về cô bán hàng mà miệng lúc nào cũng nở nụ cười chuyên nghiệp ở phía sau, giả bộ không nghe thấy câu hỏi của anh, chỉ vào một chiếc ga giường ở phía xa: “Chiếc ga giường kia đẹp quá!”
Ai ngờ, Dương Lam Hàng quay lại nói với cô gái bán hàng ở phía sau: “Cô gói chiếc ga ấy lại giúp tôi.”
Chiếc ga giường ấy? Lăng Lăng còn chưa kịp nhìn xem nó màu gì!
Cô nhìn lại lần nữa thì thấy đó là màu đỏ, trông quê nhất trong cả đám ga giường.
“Em thấy chiếc giường này như thế nào?”
Anh lại hỏi lần nữa, lần này thì cô bán hàng đứng bên đã trả lời thay cho cô: “Anh đúng là rất có mắt nhìn, đây là kiểu giường treo nổi bằng động lực từ tính, được coi là chiếc giường dễ chịu nhất. Nó có thể di chuyển được về trước, về sau, sang phải sang trái, và còn có cả chức năng điều trị nữa. Không những có thể làm tiêu tan cơn mệt mỏi, khôi phục thể lực, mà còn thúc đẩy tiêu hóa, tăng cường tuần hoàn máu, ngoài ra còn lắp đặt cả hệ thống âm nhạc MP3...”
“Máy điều chỉnh do nơi nào sản xuất? Có thể điều chỉnh được tốc độ và hướng điều chỉnh không?”
Lăng Lăng lẩn sang một bên, mua một cái giường mà anh ấy cũng thảo luận những vấn đề chuyên môn như vậy, cô cảm thấy rất xấu hổ!
“Có thể điều chỉnh tốc độ và phương hướng! Nhưng rất xin lỗi, chiếc giường này là hàng trưng bày của chúng tôi, nhà sản xuất chưa kịp cung cấp thêm hàng, anh cần thì phải đợi...”
“Lăng Lăng, em thấy thế nào?”
Nhìn thấy anh đưa mắt nhìn với vẻ trưng cầu ý kiến, cô đành nói: “Đó là hàng trưng bày, nên dù có tốt cũng chẳng để làm gì?”
Dương Lam Hàng lập tức quay sang nói với cô bán hàng vẻ xin lỗi: “Phiền cô gọi giám đốc ra một chút.”
“Xin lỗi, đây là hàng của nhà sản xuất, giám đốc của chúng tôi cũng không có quyền bán nó.”
“Thế tổng giám đốc có ở đây không?”
Cô bán hàng do dự một lát, thấy giọng của Dương Lam Hàng rất kiên quyết, nên có vẻ không dám chuốc lấy rắc rối, đáp: “Xin anh chờ cho một lát, để tôi đi mời tổng giám đốc đến.”
Từ lâu Lăng Lăng đã nghe nói chất lượng phục vụ của trung tâm mua sắm này tốt, quả đúng như vậy. Cô bán hàng đi một lúc thì một phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc rất hiện đại, nhìn qua chỉ chừng hơn ba mươi tuổi, bước từ phía đối diện đến.
Khuôn mặt với các nét rất hài hòa của người phụ nữ ấy được tôn lên bởi các loại mỹ phẩm nổi tiếng, nhưng không hề khiến người ta có cảm giác lòe loẹt, ngược lại nó làm cho bà càng trở nên quý phái, sang trọng mà vẫn rất gần gũi.
Bà có đôi mắt rất tinh nhanh, nhưng khi cười lại khiến người khác có cảm giác rất chân thành, thân thiết.
Người phụ nữ này trông rất quen, hình như Lăng Lăng đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng cô không thể nghĩ ra trong chốc lát.
Bà cười và nói từ xa: “Vừa rồi, giám đốc bộ phận tầng một nói con đưa một cô gái đến mua mỹ phẩm, mẹ còn bảo chắc cô ấy nhìn nhầm, không ngờ đúng là con.”
Dương Lam Hàng bước tới, dang tay ôm lấy bà theo kiểu phương Tây, thể hiện sự thân thiết rất thanh lịch. “Con đưa Lăng Lăng tới mua đồ, con không nghĩ là mẹ cũng ở đây. Lăng Lăng, đây là mẹ anh.”
Ánh mắt của mẹ Dương Lam Hàng tỏ ra vui mừng. Nhìn kỹ một chút, cuối cùng Lăng Lăng cũng nhận ra đó là ai.
Trước đây khá lâu, có lần Lăng Lăng đã nhìn thấy bà trong thang máy của khoa Vật liệu. Hôm ấy hình như cô đã nói một vài điều không nên nói. Không nhiều, chỉ là hai câu.
Lúc ấy, Tiêu Tiêu nói với cô: “Phụ nữ muốn lấy lấy chồng, nhất định phải tìm được người như thầy hướng dẫn của cậu.”
Cô đã trề môi vẻ coi thường: “Nếu bảo mình lấy một người đàn ông biến thái như Dương Lam Hàng thì thà mình sống với lợn cả đời!”
Nghe thấy câu nói ấy, mẹ của Dương Lam Hàng đã rất ngạc nhiên, nhìn cô từ đầu đến chân giống như hôm nay.
Nhất là khi bà nghe thấy Tiêu Tiêu nói: “Bạch Lăng Lăng, cậu đúng là đứa con gái không có mắt, sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp phải đồ con lợn!”
Tất nhiên là Lăng Lăng không chịu lép vế, cô đã trả lời Tiêu Tiêu với vẻ rất nghiêm chỉnh: “Cậu không hiểu gì về ông ấy, cậu nghĩ xem, nếu không phải là biến thái thì vì sao ba mươi tuổi rồi mà ông ấy vẫn chưa tìm được bạn gái?”
Lăng Lăng vừa nói xong thì thang máy cũng xuống đến tầng một. Khi rời khỏi, mẹ của Dương Lam Hàng còn quay đầu lại nhìn một lần nữa, khóe miệng nở nụ cười rất đặc biệt. Lúc ấy cô cũng đã thấy nụ cười ấy rất quen, giống hệt như nụ cười của Dương Lam Hàng.
“Mẹ cứ tưởng là ai, thì ra là Lăng Lăng!” Mẹ của Dương Lam Hàng bước về phía trước, cầm tay Lăng Lăng, trông còn thân thiết hơn cả mẹ cô.
Lăng Lăng vừa nghĩ đến những lời nói “gây sửng sốt” trong thang máy, trong lòng không khỏi dấy lên ý nghĩ trốn chạy, nhưng đáng tiếc là bàn tay cô đã bị bà nắm nên không thể trốn được.
“Nghe nói cháu thích chiếc giường này, không sao, lát nữa bác sẽ cho người mang tới cho cháu.”
May mà bà chỉ nói là “cháu”, chứ lại nói là “hai đứa” thì Lăng Lăng thực sự không dám ngẩng lên nữa.
Cô đành thẹn thùng mỉm cười, nói: “Bác... bác không cần phải bận tâm đâu ạ, cháu chỉ muốn xem một chút thôi...”
Dương Lam Hàng thấy mặt cô đỏ bừng, vội giải vây rất kịp thời: “Mẹ, đó là con thấy rất thích, lát nữa mẹ cho người mang đến căn hộ giúp con.”
“Không sao! Chỉ hai tiếng sau là sẽ có ngay.” Sau đó, bà ghé sát vào tai Dương Lam Hàng nói mấy câu gì đó, Lăng Lăng không nghe rõ, nhưng nụ cười của bà lại khiến cô sởn cả gai ốc.
Dương Lam Hàng cũng cười có vẻ che giấu, rồi khẽ nói: “Con biết rồi! Con còn có việc, mấy ngày nữa con sẽ về thăm mẹ.”
Lăng Lăng thấy ngượng nên quay mặt đi, đúng lúc ấy thì nghe thấy lời xì xầm bàn tán của mấy cô gái bán hàng, họ nói với vẻ ngưỡng mộ: “Là con trai của chủ tịch hội đồng quản trị. Trời, thế mà cô không nhận ra!”
“Mình không hiểu vì sao, biết rõ là hàng trưng bày mà anh ấy cứ đòi mua bằng được.”
“Lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ấy đấy, đẹp trai thật!”
Lăng Lăng đưa mắt nhìn lại khuôn mặt có cảm giác mất an toàn của anh, chợt lóe lên ý nghĩ làm xấu khuôn mặt của anh đi.
Khi hai người đi tới cầu thang cuốn, Lăng Lăng hỏi Dương Lam Hàng: “Mẹ anh đã nói gì với anh vậy?”
“Em sẽ không muốn biết đâu!” Anh cố gắng nén cười, nói.
“Có phải mẹ anh nói rằng em không tốt không?”
“Không phải! Mẹ anh nói...” Anh ho khan mấy tiếng, rồi nói tiếp: “Con gái bây giờ phải ôm con trên tay rồi thì mới không sợ mất!”
Lăng Lăng sửng sốt, thiếu chút nữa thì trượt chân, may mà anh đưa tay đỡ kịp!
Bận bù đầu nửa ngày, ngôi “nhà mới” của họ đã lãng mạn hơn rất nhiều. Phòng khách đã được lắp thêm một chiếc đèn tường và đèn chùm, rèm cửa được thay mới, trong nhà bếp có thêm nhiều dụng cụ mới, trong tủ lạnh để đầy hoa quả và rau tươi.
Sau khi tắm xong, Lăng Lăng mặc bồ đồ ngủ mới bước ra, đèn của phòng khách đã được thay bằng màu vàng đỏ của bóng đèn tường và màu đỏ tối của đèn chùm. Dương Lam Hàng hơi ngả người vào chiếc sofa có tay vịn, lặng lẽ nhấm nháp tách cà phê, mùi của latte nồng và sâu đậm, giống như mùi hương tỏa ra từ người anh sau khi tắm.
“Có muốn uống không?”
Lăng Lăng ngồi xuống, đón tách cà phê uống một ngụm, nếm thử cảm giác ngất ngây vì mùi hương của latte.
Cuộc sống chung tràn đầy tình yêu đã được bắt đầu bằng bầu không khí lãng mạn, ánh đèn mơ màng. Anh ôm lấy cô, một cái ôm không hề mang theo cảm giác ham muốn về xác thịt.
“Em mệt rồi, ngủ trước đi. Anh còn một chút công việc phải làm.”
Cô lắc đầu. “Em sẽ thức cùng anh.”
Anh nghĩ một lát. “Cũng được, hôm trước anh tra được một tài liệu, em có thể đọc nó.”
Tài liệu? Lăng Lăng cầm tách cà phê, uống hết một hơi. Đọc tài liệu, cô cần phải dùng đến cà phê để làm cho tinh thần phấn chấn.
Anh cắm cúi sửa báo cáo hạng mục. Còn cô thì vùi đầu vào những hàng chữ tiếng Anh, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn người ngồi trước mặt, mặc dù gần trong gang tấc nhưng vẫn thấy hoàn mỹ hư ảo. Anh là Dương Lam Hàng, là Mãi Mãi Là Bao Xa, tất cả đẹp như một giấc mơ...
Đến khuya, họ mới lên giường đi ngủ. Dương Lam Hàng ôm cô từ phía sau, hơi thở của anh nồng nàn sau tai cô. Dưới bầu trời trăng sao yên tĩnh, họ ôm nhau bằng vòng tay không chút ham muốn xác thịt và cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Dương Lam Hàng nói anh phải đi họp ở thành phố S, bảo cô sắp xếp cho anh ít đồ. Lăng Lăng mở tủ ra, quần áo của anh được treo thành một hàng mắc gọn gàng, bộ nào vào bộ ấy nên không cần phải tốn nhiều thời gian để lựa chọn. Lăng Lăng lần theo trí nhớ, chọn một bộ com lê mà anh hay mặc nhất, rồi chọn một bộ quần áo mặc ở nhà mà cô chưa thấy anh mặc bao giờ.
Cô gấp từng chiếc một, trong lòng rất vui, miệng khẽ ngân nga một điệu hát của quê hương, mơ tưởng đến chuyến du lịch “trăng mật” ở thành phố S.
Đúng lúc đó Liên Liên gọi điện, không chờ cho cô kịp nói gì, Liên Liên truy hỏi dồn dập: “Cậu đúng là đồ đáng ghét, sao suốt mấy ngày không thấy mặt cậu vậy, đến cả một tí tin tức cũng không có. Cậu mau nói thật đi, có đúng là cậu đang ở cùng đàn ông không?”
Cô cười đáp: “Cậu đoán đúng rồi đấy.”
“Mình tới tìm cậu thì Quan Tiểu Úc nói rằng, cậu đã có người yêu rồi, mấy hôm nay cậu ở cùng người ấy. Chuyện lớn như vậy mà sao cậu không nói gì với mình? Cậu đúng là đồ vô lương tâm, cậu làm mình đau lòng quá, thật uổng công mình lo lắng...”
“Dừng lại ngay!” Lăng Lăng lập tức ngắt lời. “Cậu bảo mình khai thật thì cũng phải cho mình cơ hội để nói chứ!”
Liên Liên ngẫm nghĩ thấy có lý, nên hỏi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Câu hỏi có phần hóc búa đây. Lăng Lăng do dự một lát rồi đáp: “Ở nhà anh ấy.”
Thực ra kể từ khi chính thức qua lại với Dương Lam Hàng, cũng đã mấy lần Lăng Lăng định nói với Liên Liên. Vì dù sao đó cũng là người bạn tốt nhất, người lo lắng cho chuyện tình cảm của cô nhất. Nhưng động chạm tới mối quan hệ giữa cô và Dương Lam Hàng, cô không biết phải nói như thế nào.
“Mình nghe Quan Tiểu Úc nói, anh ấy là bạn quen trên mạng của cậu, có phải anh bạn là nhà khoa học của cậu đã về nước rồi không?!” Liên Liên kêu lên mừng rỡ, nhưng rồi nói một lúc, cô lại tỏ ra giận dữ, quay sang trách cô có người yêu liền quên ngay bạn.
“Liên Liên, cậu có bận không? Chúng ta đi uống chút gì đó nhé, mình có rất nhiều điều muốn nói.”
“Được thôi! Mình cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.” Liên Liên nhận lời ngay lập tức.
“Vậy thì được! Ở chỗ cũ, theo quy định cũ.”
Chỗ cũ chính là quán giải khát được sửa chữa từ khu nhà ở của hộ dân bên cạnh trường, cũ kỹ tới mức đến cả tên cũng không có, tuy nhiên kem ở đó cũng không kém loại Häagen-Dazs.
Lăng Lăng rất thích nơi đó, trước đây sau mỗi lần tự học xong, cô và Liên Liên thường đến đó ngồi.
Và theo quy định cũ, cô sẽ phải trả tiền!
“Này, Lăng Lăng, làm người không chỉ chú ý đến nội tâm, mà cũng phải chú ý đến hình thức nữa chứ!” Liên Liên nói. “Hôm nay mình mời, hãy đến quán mới khai trương ở phía đối diện trường.”
“Ở đó đông người, mình có một bí mật lớn muốn nói với cậu, nên cần phải đến một nơi vắng vẻ ít người.”
“Bí mật!” Giọng của Liên Liên cao vút lên. “Vậy thì được, lát nữa gặp lại!”
Khi Lăng Lăng bước vào quán, người chủ quán chừng năm mươi tuổi, nhìn thấy cô vội mỉm cười đón: “Lăng Lăng đấy à, sao lâu không thấy tới?”
“Vâng, gần đây cháu hơi bận.” Cô cười, đáp.
“Một cốc milkshake chứ?”
“Hai cốc, bạn cháu sẽ tới bây giờ.” Cô đi qua hành lang quen thuộc, tiện tay bật đèn lên, ngồi vào góc trong cùng. Liên Liên vẫn chưa đến, cô lấy tờ giấy ăn theo thói quen, lau lớp bụi trên bàn.