Một tuần sau, mẹ đến nơi làm việc mới nhận nhiệm vụ. Trước khi đi, mẹ lấy ra vài ngàn trong số tiền trợ cấp của bố, mua máy tính cho tôi, hơn nữa còn cho tôi mang vào trường sử dụng.
Nửa năm gần đây, tiền trả góp nhà cửa cũng đã đóng gần xong, đơn vị làm việc của mẹ lại tăng lương, điều kiện kinh tế của chúng tôi cũng được cải thiện. Việc mua máy vi tính là ước mơ của tôi từ lúc tôi vào năm thứ nhất, mấy hôm trước mẹ đột nhiên nhắc lại chuyện này và lập tức thực hiện khiến tôi cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
Tôi không biết có phải tất cả các ông bố, bà mẹ đơn thân đều như vậy hay không, khi họ trông mong gì đó ở con cái, thì sẽ dùng vật chất để mong đạt được mục đích.
Cuối tháng Tám, bắt đầu bước vào năm học mới, một nhiệm vụ to lớn chờ đón chúng tôi đó chính là việc chuyển đổi chỗ. Tất cả sinh viên năm thứ tư đều phải chuyển từ khu Tây về cơ sở chính. Chúng tôi phải tranh thủ dọn dẹp phòng ký túc xá trước khi tân sinh viên nhập học.
Nhà trường đã sắp xếp xe chuyên chở hành lý cho sinh viên. Nhưng nhìn đống đồ đạc chất như núi trong phòng, đừng nói là xách chúng ra trạm xe ngoài cổng, chỉ kéo xuống cổng ký túc xá thôi cũng đã là một công việc gian khổ vô cùng rồi.
Hai ngày qua, ký túc xá nữ đã phá lệ cho phép sinh vật giống đực tự do ra vào, náo nhiệt lạ thường.
Cuộc chuyển dời hao người tốn của lần này thế mà lại kết thành rất nhiều tình duyên, những tình cảm bị đè nén, kiềm chế bấy lâu đột nhiên được cơ hội bùng phát, giúp không ít người đón kịp chuyến xe buýt cuối cùng của tình yêu thời sinh viên.
Phòng của chúng tôi vắng tanh vắng ngắt.
Ngoài Lưu Khải và Lý sư huynh si tình của Bạch Lâm ra, chẳng còn người thứ ba nào đến giúp đỡ.
Lý sư huynh đã thi đỗ làm nghiên cứu sinh khoa Vật Lý của trường như nguyện vọng, hai tháng không gặp, mắt anh tăng độ rồi, trông càng trí thức, nhưng cũng gầy hơn.
Bạch Lâm lườm anh ấy một cái: “Thôi đi, với cái thân của anh mà đòi chuyển đồ, tôi không cần.” Thế là cô ấy đuổi Lý sư huynh xuống dưới tầng.
Triệu Hiểu Đường trêu: “Ôi... Đau lòng rồi kìa, sợ hành lý của bọn này đè chết anh ta sao?”
Tôi cũng lựa lời từ chối bàn tay nhiệt tình của Lưu Khải.
Cuối cùng, Tống Kỳ Kỳ thở dài: “Các cậu nói xem, sao phòng chúng ta chẳng có nhân khí thế này?”
Triệu Hiểu Đường nói: “Ai bảo cậu và Tiết Đồng đều tìm trúng hai người đàn ông mà giống như tiên giáng trần vậy, chẳng nhờ cậy được gì.”
Bạch Lâm phản bác: “Vậy Tiểu Đường, sao cậu không tìm một người nhờ cậy được tới đây đi?”
Triệu Hiệu Đường đáp trả: “Những tên nhóc trong trường này, tớ không thèm.”
Tôi ngồi về chỗ, lên mạng, không nói lời nào, bên tai chỉ nghe thấy Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường, mỗi người một câu, tranh luận cả nửa ngày trời, khám phá từ phẩm chất của đàn ông cho đến chân lý của tình yêu, rồi lại bàn luận, tranh cãi về ý nghĩa của hôn nhân.
Mặt trời đã lên cao, cuối cùng tôi không chịu được nữa, xen vào một câu: “Xin hỏi Bạch đại tiểu thư, Triệu đại tiểu thư, hai cô đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Bạch Lâm và Triệu Hiểu Đường cùng lúc trợn mắt nhìn tôi, thần thái đó như là đang trách tôi quấy nhiễu cuộc so tài miệng lưỡi của họ.
Cuối cùng Triệu Hiểu Đường nói: “Gọi cho công ty vận chuyển.”
Công ty vận chuyển cử bốn người đến, nhanh chóng dọn đồ của chúng tôi tới nơi cần đến.
Triệu Hiểu Đường cao giọng tự đắc: “Thấy chưa, đây chính là chân lý của cuộc sống.”
“Xí...” Bạch Lâm khinh khỉnh.
Buổi chiều đến nhà ăn lấy cơm, cơ sở chính đúng là cái gì cũng mới mẻ. Khi ở khu Tây, chúng tôi bị coi là già nhất, bây giờ đến đây lại đột nhiên trở nên trẻ trung rồi, xung quanh toàn là những đàn anh trí thức uyên bác, học vấn uyên thâm.
Bạch Lâm chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, nói: “Đâu đâu cũng là cơ hội tình yêu.”
Sau đó, tôi cố tình đi vòng qua trung tâm thực nghiệm thể lỏng, đứng nhìn từ xa một lúc, rồi vội vã rời khỏi.
Từ sau lần trò chuyện trên MSN đó, tôi không còn liên lạc với thầy nữa.
Và, thầy cũng không.
Sau khi rời đi, cứ cách hai, ba ngày mẹ lại gọi điện cho tôi, so với khi chúng tôi ở cùng một nơi, giờ đây mẹ đã nói chuyện với tôi nhiều hơn. Mẹ là một người không biết cách thể hiện tình cảm với người khác, bà thường khiến cho người khác cảm nhận về mình là một người điên cuồng với công việc. Trái lại, bố tôi lại vô cùng dễ gần, đi đến đâu cũng vui cười và làm vui lòng mọi người.
Tôi chẳng thể hiểu được tính cách của mình thật ra là di truyền từ ai trong hai người họ, hay là không giống ai cả?
Trong điện thoại, mẹ hỏi: “Tiền có đủ không?”
“Dạ đủ.”
“Thiếu thì nói với mẹ, đừng đi dạy thêm nữa, sắp thi cấp tám rồi, cố gắng mà ôn bài.”
“Ừm, con học cũng chăm lắm.”
“Ngày mùng Bảy tháng sau mẹ sẽ về, có cần mẹ mang gì không?”
“Không cần đâu, không cần đâu.”
Sau khi gác máy, Bạch Lâm ngồi bên cạnh tôi tổng kết: “Mình cảm thấy sau khi mẹ cậu đi công tác, tình cảm của hai người tốt hơn lúc trước.”
“Không phải chứ? Có lẽ bà ấy muốn thay đổi mình.”
“Tiểu Đồng.”
“Gì?”
Bạch Lâm đặt sách xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt rất nghiêm túc: “Cậu không cảm thấy thật ra người ích kỷ không phải là mẹ cậu mà là cậu sao?”
Tôi sững người. Sau đó quay đi giặt đồ.
Thật ra, ngay sau khi mẹ đi thì tôi đã hối hận rồi. Tôi không nên cãi nhau với mẹ ở trước mộ của bố, còn nói ra lời nếu người nằm bên dưới là mẹ. Bố đã qua đời bốn năm, một mình mẹ lo cho tôi học đại học, còn chăm sóc ông bà nội, công việc lại nhiều, trong đơn vị, những người trạc tuổi với mẹ rất nhiều, họ đều sống dưới sự chở che của chồng, tiền kiếm được chỉ để tiết kiệm.
Mẹ sinh tôi từ lúc còn rất trẻ, con cái của bạn bè mẹ đa số đều còn học phổ thông. Do đó, mẹ đã trải qua một nửa đời người rồi.
Những đạo lý ấy tôi đều hiểu cả, nhưng khi nó thật sự xảy ra với mình, tôi nhất thời không thể chấp nhận. Tôi vẫn không thể chịu được có một người khác sẽ bước vào gia đình tôi, hoàn toàn thay thế vị trí của bố tôi.
Qua việc chuyển chỗ lần trước, sau khi thấy Lưu Khải luôn kiên trì không từ bỏ và giúp đỡ với tinh thần nghĩa khí, những thành viên khác trong phòng chúng tôi đều cảm thấy Lưu Khải đang tiếp nối Lý sư huynh, là một thanh niên tốt, cố gắng xây dựng tình hữu nghị với mọi người. Do đó, khi Lý sư huynh thi đỗ nghiên cứu sinh, mời mọi người dự tiệc ăn mừng, Bạch Lâm yêu cầu nhất định phải gọi cho Lưu Khải.
“Anh Lưu Khải là anh em của tôi, anh không mời anh ấy tức là xem thường anh ấy. Xem thường anh ấy cũng tức là xem thường Bạch Lâm này!” Bạch Lâm gằn giọng.
Cuối cùng Lý sư huynh đành phải nghe theo Bạch Lâm.
Lần này, Triệu Hiểu Đường rất tán đồng cách làm của Bạch Lâm. Cô ấy nói bằng giọng khuyên bảo, tình ý sâu xa: “Tiểu Đồng, kiểu đàn ông thế này, ta phải giăng lưới khắp nơi, nuôi dưỡng trọng điểm. Cậu không thể cứ theo đuổi mãi một người.”
Số người tham dự tiệc mừng vừa đủ một bàn ăn, bên Lý sư huynh có năm người, phòng chúng tôi có bốn người, cộng thêm Lưu Khải.
Bạn học của Lý sư huynh đều biết anh ấy si mê Bạch Lâm nên không ngừng trêu chọc, đồng thời cũng muốn tạo không khí mờ ám. Bạch Lâm vì muốn đẩy ánh mắt trêu đùa của mọi người đi chỗ khác nên không ngừng chuyển đề tài sang tôi và Lưu Khải. Triệu Hiểu Đường như một mỹ nhân trên núi tuyết, hoặc là chẳng đoái hoài đến ai, hoặc là thỉnh thoảng phun ra một câu nói khiến tất cả trợn mắt, há miệng kinh hãi.
Ra khỏi quán ăn, cả nhóm định đi qua trường, đến quán hát karaoke ở cửa Bắc để hát hò.
Khi đi qua một tiệm tạp hóa ở dãy phố bán hàng, Bạch Lâm nói trời nóng quá, mời mọi người ăn kem. Các nam sinh vì muốn giữ hình tượng nên đều lắc đầu từ chối.
Chỉ cần có đồ ăn ngon là tôi không bao giờ cự tuyệt. Và thế là, tôi ngâm nga khúc hát, vừa múc từng muỗng kem cho vào miệng vừa cùng mọi người bước đi trên con đường lớn rợp bóng mát trong trường.
Lưu Khải ở bên cạnh, đám Bạch Lâm đi sau.
Triệu Hiểu Đường cũng không ăn, cô ấy còn nhắc nhở tôi: “Chí ít cũng chăm chút hình tượng và dáng vóc một chút đi, từ sáng đến tối suốt ngày ăn ăn ăn.”
Bạch Lâm phản bác: “Bọn mình như thế này gọi là tự do tự tại, hưởng thụ cuộc sống.”
“Chính xác!” Tôi quay lại, biểu thị sự đồng ý với Bạch Lâm.
Ngay đúng lúc quay đầu lại, gió thổi tới, làm mấy sợi tóc vén bên tai bay táp vào miệng tôi, dính hết kem còn sót lại ở khóe môi.
Lưu Khải lấy khăn giấy đưa cho tôi, cười nói: “Nhìn cái tướng ăn của cậu kìa.” Sau đó, cậu ấy tiện tay vén tóc của tôi ra sau.
Lúc ấy tay phải của tôi đang cầm muỗng, tay trái cầm hộp kem, tôi... hơi ngẩn người.
Bạch Lâm là người đầu tiên nhìn thấy cử động này, tức thì cười tươi như hoa nở, còn bắt chước Lưu Khải nhưng thêm đường thêm muối mà nói: “Tiểu Đồng, nhìn cái tướng ăn của em kìa, dễ thương quá đi.”
Lý sư huynh và Tống Kỳ Kỳ đều bật cười.
Lưu Khải cũng cười theo, hơi ngượng nghịu cúi đầu.
Tôi vờ giận, hét to với Bạch Lâm: “Cậu bắt chước nữa thử xem!”
Bạch Lâm càng cười to hơn: “Ôi, Tiểu Đồng, em mắc cỡ rồi sao?”
Tôi lập tức chạy tới, định túm lấy cô ấy, bịt miệng cô ấy. Ngờ đâu cô ấy như con cá vậy, mới chớp mắt đã lách ra phía sau Lưu Khải, cười hì hì nói: “Anh Lưu Khải, anh xem kìa, Tiểu Đồng nhà anh mắc cỡ quá hóa giận rồi.”
Tôi bắt cô ấy, cô ấy lại kéo Lưu Khải làm bia đỡ đạn.
Tôi không nhanh nhảu bằng Bạch Lâm, lại thêm ly kem đang ở trên tay, Lưu Khải đứng ở giữa, kiểu nào tôi cũng không thành công, đành cắn răng nói: “Đợi mình vứt cái này đi rồi sẽ tới bắt cậu.” Sau đó chạy đi tìm thùng rác.
Không thể ngờ rằng tôi lại đụng vào ngực một người.
Người đó mặc áo sơ mi trắng, phần ngực tức thì bị màu đỏ hồng của kem dâu in thành một vết to.
Bạch Lâm cũng tắt hẳn tiếng cười.
Tôi nghe Lý sư huynh gọi: “Thầy Mộ!”
5
Bạch Lâm và những người khác cũng đồng loạt gọi theo. Tôi ngẩng lên, nhìn thấy Mộ Thừa Hòa, lúng túng lùi lại hai bước.
Thầy hỏi: “Chuyện gì mà vui vậy?”
Tôi không biết câu này là đang hỏi tôi hay hỏi người khác vì hơn một nửa số người ở đây thầy đều biết. Tôi không dám trả lời.
Tống Kỳ Kỳ vội vàng lấy khăn giấy nhét vào tay tôi. Tay cầm khăn giấy của tôi đưa lên, nhưng đến nửa chừng thì dừng lại, không dám tiến tới. Đứng nhìn như thế mới phát hiện áo của thầy không phải màu trắng trơn mà là màu lam nhạt. Nhưng nhìn kỹ hơn, đó không chỉ là màu lam nhạt mà còn có những đường kẻ dọc.
Kem lan ra, dính trên lớp vải mỏng ấy, thấm vào da thịt. Tôi không kìm được mà suy nghĩ, cảm giác bị đồ ngọt dính vào người chắc chắn là rất khó chịu.
Lý sư huynh e thẹn gãi gãi đầu, giải thích: “Dạ, em sắp vào viện nghiên cứu sinh nên hôm nay mời mọi người ăn một bữa.”
Mộ Thừa Hòa gật đầu, nhận lấy khăn giấy từ tay tôi rồi lau vết ố trên áo. Tôi không biết thầy đã ở sau lưng chúng tôi từ khi nào, có nhìn thấy cử chỉ thân mật của Lưu Khải đối với tôi hay không, có nghe thấy những lời Bạch Lâm trêu ghẹo tôi và Lưu Khải không? Nhưng cho dù thầy có nhìn thấy thì đã sao?
Bạch Lâm ủ rũ nói: “Thầy Mộ, để Tiết Đồng giặt cho thầy vậy, hay mua cho thầy một cái áo khác.”
Tôi không dám nhìn Mộ Thừa Hòa, thấp thoáng cảm thấy ánh mắt của thầy nhìn lướt qua tôi, rồi qua Lưu Khải, cuối cùng là những người khác, sau đó thầy cười híp mắt, nói: “Không cần đâu, chẳng phải thứ gì quý giá. Các em chơi vui vẻ, tôi phải về phòng làm việc.”
Nói xong, thầy liền đi đường vòng rời khỏi.
Nhìn bóng lưng thầy xa dần, Triệu Hiểu Đường nói một cách mê mẩn: “Đấy chính là thầy Mộ trong truyền thuyết của các cậu sao?” Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Mộ Thừa Hòa.
“Không phải thầy ấy thì còn có thể là ai?” Bạch Lâm nói.
“Đây nào phải là người.” Tình thánh Triệu Hiểu Đường cảm thán. “Rõ ràng là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm.”
Chín người còn lại chúng tôi cùng im lặng.
Cuối cùng, Lý sư huynh phát hiện ra một vấn đề: “Tôi nhớ lúc nãy thầy Mộ nói thầy về phòng làm việc?”
Một sư huynh khác đáp: “Ừ.”
Lý Sư huynh lại hỏi: “Nhưng hướng đi của thầy rõ ràng là đến thư viện mà?”
Bạch Lâm nói: “Người ta vào đó thay đồ trước không được sao?”
Chúng tôi lại im lặng.
Ký túc xá ở đây khác với khu Tây, không phải toàn bộ nữ sinh ở một tòa nhà riêng, mà chia thành khu nam và khu nữ, xen kẽ nhau chẳng theo quy luật nào.
Hành lang phòng chúng tôi đối diện với cửa sổ của khu nam khoa nào đó, cách nhau khoảng mười mét. Ti vi trong trường đều dùng cùng một hiệu, có lúc chúng tôi không tìm được điều khiển thì sẽ chạy qua phòng kế bên mượn dùng tạm. Kết quả là, có một lần chúng tôi phát hiện ti vi đột nhiên tự chuyển sang đài Tomato[29] mà không cần điều khiển.
Tôi nói: “Chẳng lẽ ti vi này lâu năm quá rồi, bị chập mạch?”
Bạch Lâm nhún vai: “Chắc vậy.”
Sau đó, tôi chỉnh trở về đài Apple[30], một phút sau nó lại biến thành đài Tomato. Bạch Lâm cũng bắt đầu thấy quái lạ.
[29] Đài Tomato: thuộc đài truyền hình vệ tinh Phương Đông.
[30] Đài Apple: thuộc đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam.
“Chẳng lẽ nó thích cà chua, không thích táo?” Tôi hỏi Bạch Lâm, tiện thể ngồi mò mẫm sở thích của “người bạn mới” này.
Cuối cùng chúng tôi mới phát hiện, hóa ra không phải là ti vi giở chứng, mà do đám nam sinh ở tầng đối diện. Ti vi hướng ra ngoài hành lang, bên kia là tầng của nam sinh. Họ đang cầm điều khiển điều khiển ti vi bên phòng chúng tôi. Sau này, khi rảnh rỗi không có gì làm, chúng tôi sẽ lấy gậy ông đập lưng ông. Trong bầu không khí vui vẻ của môi trường mới ở cơ sở chính này, phòng chúng tôi đã xảy ra một chuyện chấn động kinh hãi nhất trong cả thời kỳ học đại học.
Hôm đó là thứ Hai.
Sáng sớm, chúng tôi có tiết đọc hiểu. Triệu Hiệu Đường làm tóc ở trong phòng, lề mề cả nửa ngày, vào đến lớp thì đã muộn giờ. Giảng viên đọc hiểu đã quen với tác phong của cô ấy nên cũng chẳng để ý đến. Vì tính đặc thù của chuyên ngành Ngoại ngữ nên mỗi lớp học chỉ có hai mươi sinh viên, chỗ ngồi cũng tương đối cố định, ai nghỉ học nhìn xuống là biết ngay. Ngoài ra, còn có thêm một điều bất lợi khác là khi luân phiên trả lời câu hỏi, xoay vòng cũng sẽ nhanh hơn.
Vì vậy mà bốn chúng tôi thích ngồi chung với nhau, cho Tống Kỳ Kỳ ngồi giữa, có như vậy, khi bị gọi tên đứng dậy dịch cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Triệu Hiểu Đường là người cuối cùng vào lớp.
Mười phút sau, ở ngoài cửa lại xuất hiện một người, đó là một người phụ nữ lạ trẻ tuổi.
Cô ta gõ cửa rồi hỏi: “Xin hỏi đây có phải là lớp một khoa Anh không?”
Cô ta khá lịch sự, không nhận ra là có mưu đồ gì nên cô giáo lớp nói phải.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, người phụ nữ ấy chuyển ánh nhìn xuống lớp học: “Tôi tìm Tống Kỳ Kỳ.”
Tống Kỳ Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu, đứng dậy, xin phép cô giáo rồi đi ra ngoài trong nghi ngờ.
Người phụ nữ ấy nhìn Tống Kỳ Kỳ, xác định thêm lần nữa: “Cô là Tống Kỳ Kỳ?”
Tống Kỳ Kỳ gật đầu: “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì?”
Chữ “gì” ấy còn chưa kịp nói hết, bàn tay của người phụ nữ ấy đã giáng xuống mặt của Tống Kỳ Kỳ, một tiếng “bốp” vang lên, giữa hành lang vắng người, âm thanh nghe rõ mồn một.
Chúng tôi đang ngồi trong lớp, nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều kinh ngạc đến ngẩn người.
Ngay sau cái tát ấy, người phụ nữ lộ rõ nguyên hình, cô ta mắng chửi: “Trường các người sao lại có loại sinh viên như cô hả? Dám dụ dỗ chồng tôi!” Vừa nói, cô ta còn vừa túm tóc của Tống Kỳ Kỳ, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
Đến lúc này, chúng tôi cũng phản ứng lại.
Bạch Lâm ngồi ngoài cùng, là người đầu tiên chạy đến, đẩy người phụ nữ đó ra. Các bạn cùng lớp cũng lũ lượt đổ ra ngoài cửa ngăn cản, chất vấn người phụ nữ đó.
“Sao lại đánh người chứ?”
“Bà lấy tư cách gì mà đánh người hả?”
Người phụ nữ loạng choạng với cú đẩy của Bạch Lâm, sau khi định thần lại, nhìn thấy cả nhóm người chúng tôi đối phó với một mình cô ta, khí thế của cô ta giống như sống chết cũng phải kéo theo Tống Kỳ Kỳ, vẫn túm tóc Tống Kỳ Kỳ, cô ta tiếp tục nói oang oang: “Hỏi tôi lấy tư cách gì ư? Nó dụ dỗ chồng tôi, phá hoại gia đình tôi! Đồ hồ ly tinh! Anh ấy từng là giáo viên của mày đó!”
Cả ba chúng tôi đều sững người.
Hành động của người phụ nữ này đã ảnh hưởng đến cả hành lang tầng bảy, rất nhiều lớp đều đã ngừng học, người chạy ra xem càng lúc càng đông. Cuối cùng làm kinh động đến cả trưởng khoa.
Nhờ sự khuyên giải của các giáo viên, người phụ nữ đó mới thôi không mắng chửi, cùng họ vào văn phòng.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, người phụ nữ bắt đầu rơi lệ kể lại đầu đuôi sự việc. Lúc này chúng tôi mới biết, hóa ra đó là vợ của Tiêu Chính, hai người đã kết hôn ba năm rồi. Tôi kinh ngạc nhìn Tống Kỳ Kỳ, không nói được lời nào. Tống Kỳ Kỳ từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu im lặng, năm dấu tay kia vẫn còn hằn rõ trên gương mặt cô ấy.
Chủ nhiệm khoa nói: “Không thể nào. Tống Kỳ Kỳ là học sinh xuất sắc nhất cả về thành tích lẫn phẩm chất trong khoa Anh chúng tôi, chuyện này có hiểu lầm gì không?”
Vợ của Tiêu Chính lau nước mắt, khinh khỉnh hỏi: “Hiểu lầm ư?”
Triệu Hiểu Đường tiến tới ba bước, đứng ngay trước mặt Tống Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ!”
Tống Kỳ Kỳ cúi đầu, như đã tê liệt, không nói không rằng, cũng không nhìn ai.
Triệu Hiểu Đường nói: “Tống Kỳ Kỳ, cậu nói với bà ta là cậu không biết. Cậu không biết Tiêu Chính đã kết hôn, tất cả đều do hắn lừa cậu, cậu ít tuổi hơn hắn như vậy, lại còn là sinh viên, hắn muốn lừa cậu thì dễ biết chừng nào, giống như người lớn lừa trẻ con mà thôi.”
Lát sau, tôi nhìn thấy Tống Kỳ Kỳ từ từ ngẩng lên, ánh mắt trống rỗng, cô ấy nói: “Không phải.”
“Từ năm mười bảy tuổi mình đã yêu anh ấy, cho đến bây giờ, anh ấy không hề lừa mình. Anh ấy nói anh ấy đã kết hôn, nhưng mình nói mình không ngại. Anh ấy nói sẽ không vì mình mà ly hôn, mình nói mình không ngại. Anh ấy cũng nói không thể cho mình một tương lai, mình vẫn nói mình không ngại.” Tống Kỳ Kỳ tuôn một tràng. Giữa văn phòng rộng rãi, tiếng nói của cô ấy trở nên rõ ràng đến lạ thường.
Sau đó, tay của Triệu Hiểu Đường run rẩy giơ lên, tát Tống Kỳ Kỳ thật mạnh: “Mình đánh chết cái đồ không biết tự thương mình như cậu!”
Bao nhiêu năm nay, Triệu Hiểu Đường luôn tỏ ra lạnh lùng với mọi việc, ngay cả khi bị nợ môn, nhiều lần bị bí thư khoa cảnh cáo sẽ không cho nhận bằng tốt nghiệp, cô ấy cũng chỉ cười lạnh, vẻ mặt chẳng thèm quan tâm.
Nhưng lúc này, Triệu Hiểu Đường đang khóc, tay cô ấy đang run, vừa giận dữ muốn tiếp tục đánh Tống Kỳ Kỳ vừa nói: “Thật muốn đánh chết cậu!”
Cô ấy ra tay mạnh hơn cả vợ của Tiêu Chính.
Tống Kỳ Kỳ cũng không né tránh, đứng yên chịu trận.
Tôi chạy tới chắn ở trước Tống Kỳ Kỳ, vừa khóc vừa hét lớn với Triệu Hiểu Đường: “Đừng đánh nữa! Hiểu Đường, đủ rồi, cậu ấy đã đủ đau rồi, đừng đánh nữa!”
Bạch Lâm sống chết cũng kéo Triệu Hiểu Đường lại.
Cuối cùng, bốn đứa chúng tôi đứng ôm nhau trong văn phòng, cùng khóc.