Mỗi chủ nhật Đồng Ngôn cũng làm thêm trong một cửa hàng bán đồ thể thao Pháp.
Chuỗi cửa hàng này có khoảng bốn năm cửa hàng ở Thượng Hải, ban đầu cô đi phỏng vấn chỉ vì bắt gặp một chi nhánh gần học viện, không ngờ sau khi trúng tuyển lại bị điều đến một nơi rất xa
Lúc nhận được điện thoại thông báo, Đồng Ngôn do dự ba giây, rốt cuộc vẫn nhận công việc làm thêm này.
Vì thế mỗi sáng sớm chủ nhật, Đồng Ngôn ép mình dậy lúc 5 giờ sáng, vật vã khoảng hai tiếng trên xe bus công cộng đến cửa hàng làm việc. Ưu điểm duy nhất chính là cái cửa hàng này nằm gần Hồng Kiều, 90 % khách hàng đều là người nước ngoài, vừa hướng dẫn mua hàng vừa luyện nói quả thực là rất tốt.
Chỉ là gần đây cửa hàng đang nhập bán loại quần thể thao mới, xem như hoàn toàn đánh vỡ giấc mộng đẹp này.
Liên tiếp mấy tuần nay cô đều bị điều tới kho hàng, hết sức máy móc quần áo vào móc, nhưng vấn đề lớn nhất chính là cái kẹp sắt kia rất cứng, lưng quần phải kéo thẳng tắp ra mới có thể cặp lấy. Đến khi giải quyết xong toàn bộ hơn năm trăm cái quần, ngón tay cũng sưng hết cả lên.
Lúc quản lý đến kiểm tra xong, cũng đã hơn một giờ trưa.
Đồng Ngôn đói không chịu nổi, bụng đói sôi lên, cô cố gắng lết ra khỏi kho hàng, giơ tay ra với cô bạn thu ngân, “Miêu Miêu, mình điên mất thôi, cậu xem ngón tay mình sưng thành cái dạng gì rồi đây này?”
“Rất thảm thiết,” Miêu Miêu lắc đầu, “Đây chính là cái gọi là tai nạn lao động đó.”
Cô nhe răng oán hận, “Đúng vậy, ba đầu ngón tay của mình mất hết cảm giác rồi, chẳng lẽ tí nữa ăn cơm phải dùng ngón áp út với ngón út để cầm đũa sao?” Miêu Miêu vừa định trêu chọc mấy câu, bỗng nhiên đổi ngay sang biểu cảm công việc, dời tầm mắt ra phía sau Đồng Ngôn nói, “Quý khách, quầy thu ngân đã đóng cửa rồi ạ.”
“Không sao.” Có tiếng người vang lên từ đằng sau.
Thầy Cố?
Đồng Ngôn kinh ngạc xoay người, Cố Bình Sinh đang nhìn cô.
Đây là khéo đến mức độ nào chứ?
Cô nhìn vị giáo sư người Mỹ bên cạnh Cố Bình Sinh, rồi chiếc xe đẩy đầy hàng hóa, lập tức hiểu được, hai người này phỏng chừng là muốn tự lái xe đi du lịch. Trong xe đẩy có cả lều trại và cần câu…
“Bạn của cậu à?” Miêu Miêu thấy hai người anh nhìn tôi tôi nhìn anh như vậy thì lập tức nói, “Mời hai anh tính tiền, người nhà của nhân viên thì sẽ được giảm giá 8 %.”
Cô nàng nói xong, lập tức mở lại bảng hiệu vừa mới đóng lúc nãy, rất nhiệt tình tính tiền cho Cố Bình Sinh.
Đồng Ngôn đứng ở một bên cũng không có việc gì, liền giúp cô bạn bỏ đồ vào túi. Mấy việc này làm suốt cũng thành thói quen, chỉ một lát sau đã xong bốn túi đồ lớn, nhưng lúc vừa cầm lên cô lại do dự.
Nặng như vậy, nên đưa cho ai cầm đây?
Quên đi, thầy nhà mình đương nhiên cần phải thiên vị hơn rồi.
Mặt Đồng Ngôn không hề biến sắc, đưa hai túi đồ nhẹ cho Cố Bình Sinh rồi đưa hai túi đồ còn lại cho vị giáo sư người Mỹ kia.
Dù sao dựa theo kích cỡ lớn nhỏ thì tuyệt đối cũng không thấy có gì khác nhau.
Thật không nghĩ tới cô vừa mới định đưa cái túi lớn ra, Miêu Miêu liền cười hì hì nói thầm, “Mình đi ăn cơm đây, cậu tốt số rồi, đi ăn cơm với mấy anh đẹp trai này đi, chắc là ngón áp út với ngón út cậu cũng không cần dùng đến nữa đâu, chỉ cần ăn vài miếng cho có lệ là ok rồi, còn lại ngắm trai đẹp cũng đủ no bụng.”
Đồng Ngôn a một tiếng, chưa kịp giữ lại thì cô nàng kia đã chạy mất
“Đi ăn cơm cùng tôi?” Cố Bình Sinh mở miệng rất đúng lúc.
Kết quả, Đồng Ngôn cũng không biết làm thế nào mà cùng ăn cơm trưa với hai vị giảng viên Học viện này.
Cũng may là ăn cơm cà-ri, cô có thể dùng thìa dễ dàng.
Ba người ăn xong, Cố Bình Sinh bỗng nhiên nói với cô,“Để cho tôi xem ngón tay em.”
Đồng Ngôn giật mình, muốn xem thế nào?
Cô đưa tay đến trước mặt anh, đang lúc cô cảm thấy không yên, anh đã nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô kéo qua.
Đồng Ngôn hoảng sợ.
Giữa cái nhìn của mọi người mà lôi kéo tay một cô gái như vậy, có vẻ không được ổn lắm?
Lúc anh đang nhìn, vị giáo sư người Mỹ kia cũng coi như là có mắt nhìn mà quay sang, huých vào cánh tay Cố Bình Sinh. Khi Cố Bình Sinh nghiêng đầu nhìn lại thì anh ta mới cười nói, “TK, nhìn thấy ánh mắt này của cậu lại khiến tôi nhớ tới thời điểm cậu học Y.”
Cố Bình Sinh lại sửng sốt, buông tay cô ra, “Đúng vậy, bệnh nghề nghiệp lại tái phát.”
Đúng vậy, trước kia anh là bác sĩ. Bác sĩ hoàn toàn không có kiêng kị nam nữ gì.
Đồng Ngôn thở phào một hơi, rút tay về, cầm ống hút tập trung uống sữa tươi của mình.
Bàn tay lúc nãy có hơi ấm, không lạnh lẽo giống như nhiều năm về trước, các khớp xương đều nhau, thon dài và không hề có tỳ vết.
Thật đúng là đôi tay của bác sĩ phẫu thuật trong phim truyền hình…
“Buổi chiều em còn có thể tiếp tục làm việc không?” Anh gọi nhân viên phục vụ, “Làm phiền cho tôi một ít đá lạnh.”
Đồng Ngôn chờ anh quay đầu lai, xác nhận anh có thể nhìn được khẩu hình của chính mình mới trả lời, “Buổi chiều em không cần làm, buổi chiều chỉ cần hướng dẫn khách hàng mua đồ là được.”
“Vì sao không đổi nơi làm thêm khác?” Anh nghĩ nghĩ, “Ví dụ như làm gia sư dạy kèm?”
Đồng Ngôn mỉm cười: “Em là Sinh viên khoa học xã hội, bình thường người ta chỉ tìm mấy nhân tài bên ngành Kỹ thuật làm gia sư, cấp hai cấp ba đều tìm gia sư dạy Lý Hóa, không có mấy ai muốn tìm người dạy Ngữ Văn.”
“Không làm gia sư cũng còn rất nhiều công việc khác.”
Cô lại cười, “Đúng vậy, thật ra em cũng đã nghĩ nên cũng không muốn làm mấy công việc ngồi viết viết vẽ vẽ, bản thân phải chịu cực khổ thì mới có thể cảm nhận được việc kiếm tiền cũng không phải dễ dàng gì.”
Vị giáo sư người Mỹ kia lại cười theo, “Chuyện này thật bình thường, trước kia tôi cũng thường xuyên đi làm thu ngân. Những Sinh viên khác đều an vị trong phòng học, nếu đi làm thêm mà cũng như thế, quả thực không cảm thấy vui vẻ nữa.”
Đồng Ngôn vội vàng gật đầu, “Cô gái vừa rồi tốt nghiệp Trung cấp, cũng đã làm việc được mấy năm. Ngày đầu tiên khi viết hóa đơn cho khách em mới phát hiện chính mình ngay cả mấy chữ số một hai ba viết bằng cũng không viết được, khi gõ chữ trên máy tính thì rất đơn giản, khi cầm bút lên viết mới thấy chính mình đúng là đứa thất học.”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới một khay đá lạnh, Cố Bình Sinh lấy một chiếc khăn tay ướt, bọc lấy vài viên đá nhỏ đưa cho cô, “Nắm trong tay một lúc, buổi chiều hẳn sẽ đỡ.”
Đồng Ngôn cầm lấy, nắm trong tay, có chút ngượng ngùng.
Chẳng có gì để kiêu ngạo tự mãn…
Buổi chiều khi quay về chỗ làm, mắt Miêu Miêu như mắt sói nhìn chằm chằm cô, “Lúc nãy quản lý về đây, còn nói với mình cậu được anh nào đó lôi kéo tay, lãng mạn thì miễn bàn rồi. Mình lại hỏi là anh người Trung hay anh người nước ngoài, cũng may là anh Trung Quốc có vẻ ngoài khiến người ta phải đố kỵ kia. Ha ha, nhanh nói ra bí quyết quyến rũ của cậu giao cho tớ mau.”
Đầu Đồng Ngôn đầy hắc tuyến, “Đó là thầy giáo học viện của mình.”
Miêu Miêu vô cùng ngạc nhiên, “Tình yêu thầy trò? Rất kích thích.”
“… Thầy ấy chỉ kiểm tra ngón tay của mình,” Đồng Ngôn giơ tay lên, quơ quơ trước mặt cô bạn, “Cậu quên tai nạn lao động của mình rồi?”
Miêu Miêu lại tiếp tục ngạc nhiên, “Đồng Ngôn, mình nhớ là cậu học Luật cơ mà? Thầy cậu cũng là giảng viên Luật đấy hử? Tối thiểu thì cũng không dính dáng gì đến y học chứ?”
“… Trước kia thầy ấy là bác sĩ, sau này mới học Luật.”
“… Không hổ là giáo viên của học viện danh tiếng, có tài, rất đáng ngưỡng mộ.”
Đồng Ngôn không nói gì, quyết định không nên giải thích nhiều hơn, tiếp đón một đôi vợ chồng nước ngoài, bắt đầu công việc hướng dẫn khách hàng.
Bởi vì ngày chủ nhật lao động chân tay nên đến thứ hai Đồng Ngôn ngủ thẳng đến sát giờ đi học mới chịu dậy. Nói đúng hơn là bị Trầm Diêu lôi đầu dậy, “Mau dậy đi, hôm nay môn Trọng tài thương mại có bài kiểm tra. “
Đồng Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt kia không chớp mắt một lúc lâu mới ngồi bật dậy, “Kiểm tra hả?”
Vẫn là Luật trọng tài thương mại quốc tế…
Vì sao lại là Cố Bình Sinh?
Cô cắn đầu bút, nhìn mấy hàng chữ tiếng Anh chằng chịt trước mặt. Bình thường chuyện phiền nhất chính là đọc mấy đề thi tiếng Anh, giờ thì tốt rồi, không chỉ phải đọc, mà còn phải đọc cho hiểu cái đống tài liệu phức tạp này, mà quan trọng nhất là còn phải phân tích… phân tích bằng tiếng Anh.
Cũng không phải đơn giản là bài thi viết cấp bốn cấp sáu nữa.
Loại đề phân tích này, cô muốn sao chép cũng không có cơ hội.
Vội vàng liếc mắt qua bài kiểm tra của bạn lớp trưởng bên cạnh, chữ tiếng Anh viết đầy trang, chữ viết phóng khoáng, ngoại trừ mấy từ cơ bản như is, are, here… thì cái gì cô nhìn vào cũng không hiểu được.
“Đồng Vô Kỵ?” Trầm Diêu vùi đầu, gọi tên cô.
Tên của cô là Đồng Ngôn, đồng ngôn vô kỵ. Biệt danh: Đồng Vô Kỵ.
Giọng nói Trầm Diêu không nhỏ, hiển nhiên là cậy thế biết rằng Cố Bình Sinh không nghe thấy.
Không biết ở góc nào đó truyền đến vài tiếng cười khẽ, ngay sau đó, mấy bàn học ở phía trước cũng cười khẽ lên, sau đó là tiếng bàn luận xôn xao. Không có ai là ngoại lệ, mọi người đều nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra của mình rồi nhỏ giọng thảo luận, so đáp án với nhau.
Đồng Ngôn chột dạ đưa mắt nhìn người đang ngồi ở cạnh cửa phòng học, không để ý tới cô.
Trầm Diêu tiếp tục gọi với từ đằng sau, dùng đủ mọi loại giọng, rốt cuộc mới hét lớn một tiếng, “Đồng Ngôn!”
Cô bị dọa đến rớt bút, lại chột dạ nhìn lại Cố Bình Sinh.
Một ánh nhìn lướt qua mọi người, rất nhanh đã túm được cô. Đồng Ngôn cúi đầu, oán hận nhìn bài kiểm tra chăm chú, “Làm sao thế?”
Giọng nói Trầm Diêu nịnh nọt đến bất ngờ, “Đồng Vô Kỵ, cho mình xem bài kiểm tra của cậu…”
“… Mình cũng không viết được gì..”
“Đồng Ngôn.”
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, hơi lạnh, như là nước của hồ sâu.
Đồng Ngôn khóc không ra nước mắt, im lặng đứng dậy nhìn Cố Bình Sinh, “Thầy Cố.”
Anh im lặng nhìn cô một cái, đi tới cầm lấy bài kiểm tra chỉ vỏn vẹn hai câu, rồi nhìn cô, “Em không biết làm?”
“… Không biết ạ.” Lúc này mà còn nói dối thì… chính là tự tìm đường chết.
Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu không dứt, trên đỉnh đầu là âm thanh của chiếc quạt trần đang quy nghe cũng thật vui.
Nhưng mà trong phòng học lại tuyệt đối yên lặng, Cố mỹ nhân phát uy cũng thực đáng sợ.
Sau một thời gian trầm mặc, Cố Bình Sinh mới từ từ thở dài, “Lần đầu tiên kiểm tra như thế này, có lẽ các bạn vẫn chưa quen việc dùng tiếng Anh để phân tích án lệ. Như vậy, Đồng Ngôn, em trả lời tôi một vấn đề, nếu trả lời được thì hôm nay mọi người mang bài kiểm tra về nhà làm, điểm sẽ vẫn đưa vào cột điểm với thành tích như bình thường.”
Mọi người ồ lên, lập tức nhìn chằm chằm vào Đồng Ngôn, ánh mắt vô cùng rực nóng, so với ngày thường còn độc hơn.
Chỉ có sắc mặt Đồng Ngôn càng lúc càng trắng.
“Khái niệm ‘luật trọng tài thương mại quốc tế’ là như thế nào?” Cố Bình Sinh mỉm cười nhìn cô.
Khái niệm?
“Ôi xong rồi…” Có bạn nào đó ở trong góc nhỏ giọng xì xầm, “Đồng Vô Kỵ, ngay cả câu hỏi này mà cậu không trả lời được thì lập tức rời khỏi lớp chúng ta.” “Đồng Ngôn, thành tích bình thường của bọn mình đó.” “Đây là mỹ nhân sát cố ý cho lớp ta một con đường sống đó Ngôn Ngôn.”
Đồng Ngôn khóc không ra nước mắt. Có công phu nói nhảm như thế… còn không bằng mau nói đáp án cho bạn đây biết.
“Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn tôi.” Cố Bình Sinh cười nói.
Mấy bạn Sinh viên đang cúi đầu nói chuyện, đồng loạt im bặt, thành thật ngẩng đầu nhìn Cố mỹ nhân.
“Nghĩ xong chưa?” Anh hỏi.
Ruột gan Đồng Ngôn đứt từng khúc, kiên trì nhìn Cố Bình Sinh, “Là ‘Luật trọng tài thương mai quốc tế’… chính là… quốc tế, thương mại, trọng tài… pháp luật...”
Nước mắt chúng Sinh tuôn trào.
Quả nhiên là đồng ngôn vô kỵ, lời nói không có chút hàm lượng kỹ thuật gì cả.