Mục lục
Truyện ngôn tình thầy trò
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4.2


Phá bỏ tuyến phòng thủ


Chu Dật gần như là nén hơi thở hỗn loạn, lộn xộn, dùng sức hôn tôi, mở miệng tôi, quấn lấy đầu lưỡi của tôi mút vào thật sâu, mỗi một dây thần kinh của tôi đều bị nụ hôn của anh kích động, nhịp tim kịch liệt tăng nhanh.


“Nè.” Giọng nói khàn khàn của anh đầy than vãn: “Chu Đạm Đạm, em sẽ hối hận.”


Tôi kiên định lắc đầu: “Em sẽ không, em chưa bao giờ hối hận bất cứ chuyện gì mà em đã làm.”


Không biết là do sự kiên định của tôi làm Chu Dật dao động hay là cuối cùng anh cũng dẹp xong phòng tuyến, anh nhiệt liệt mà thâm tình hôn tôi, xoay người đè tôi xuống.


Giữa lúc cá nước thân mật tiếp xúc riêng tư tôi đột nhiên cảm nhận đượcChu Dật nóng bỏng và bành trướng, đã từng học qua sinh lí, tôi tỉnh tỉnh mê mê biết rằng đây là phản ứng bình thường của đàn ông.


Tôi bị sốc mà cứng đờ trong lòng anh không nhúc nhích, trong cái chăn chật hẹp, quần áo đã cởi hết, tôi run run lo sợ muốn giật ra, không ngờ bị Chu Dật chặn ngang bắt lấy, anh liếm liếm đôi môi khô ráo, đặt tay của tôi lên ngực anh, âm thanh phát ra dục vọng nồng đậm: “Chu Đạm Đạm.”


Tôi dán mình tới: “Thầy, thật ra muốn nhìn trộm cơ bụng của thầy từ lâu rồi!”


Anh hình như nghẹn giọng, kéo tôi qua hung hăng hôn xuống.


Tôi thở phì phò tiến vào trong chăn, tay đặt trên ngực anh chậm rãi dời xuống, lần mò tới phần bụng dưới rắn chắc của anh, nhịn không được bật cười.


Chu Dật nằm ngửa trên giường ôm vai tôi: “Cười cái gì?”


Tôi nhô đầu ra từ trong chăn: “Bình thường thấy thầy mảnh khảnh, gầy teo, không nghĩ đến thầy cũng rất có cơ bắp.”


Chu Dật nghe xong rên hừ một tiếng, ngón tay vuốt ve mặt tôi.


Tôi nhoài người gối lên ngực anh, tay sờ loạn khắp nơi, không nghĩ qua là mò tới phần dưới bụng dưới.


Đầu ngón tay chạm vào một thứ nóng bỏng, giống như một cột buồm nhỏ… Đang phun lửa.


Tôi nhanh chóng rụt tay lại, đón nhận vẻ mặt vừa thống khổ vừa trêu chọc của Chu Dật: “Đừng sờ lung tung!”


Tôi nuốt nuốt nước miếng, giọng nói run run: “Ai sợ, em càng muốn sờ.” Nói là làm, lùi về, tay duỗi ra cẩn thận từng li từng tí đến chỗ sâu trong, thử sờ sờ, thậm chí còn nóng hơn lúc này, hình như còn lớn hơn?


Tôi hồi hộp nhìn mắt Chu Dật, anh nhăn mày, trán lấm tấm mồ hôi, tôi tưởng là cầm đau anh, lập tức thả bớt sức lực xoa nhẹ cho anh, vừa xoa vừa nóng ruột hỏi: “Còn đau không?”


“Em…” Chu Dật lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, thở mạnh một hơi, kéo tôi từ trong chăn ra đặt dưới thân, những nụ hôn thật sâu hạ xuống ngắt quãng, trên trán, trên môi, dọc theo cổ một mạch hôn đến xương quai xanh.


Đầu ngón tay ở trước ngực tôi xoa nhẹ, một sự khô nóng khó hiểu từ phần bụng dưới truyền đến, tôi không kịp che miệng lại, liền kêu lên.


Một tay anh xoa hạt mẫn cảm kia, tay kia thì bất tri bất giác trượt tới bên trong đùi tôi, bất cứ nơi nào chạm đến đều như châm lửa, toàn thân tôi mềm yếu không còn khí lực, hạ thân vọt tới khát vọng vô tận, cầu xin anh xoa yêu càng nhiều.


Chu Dật cúi đầu, dịu dàng ngậm hạt trước ngực tôi, khẽ cắn mút hút, tôi không kiểm soát được vặn vẹo nâng lên, hơi thở mềm mại xen lẫn hơi thở hổn hển.


Tôi vòng ôm cổ Chu Dật, run rẩy hỏi: “Thầy… Nghe nói lần đầu tiên đều rất đau!”


Chu Dật nghe lời tôi nói, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn tôi, ở bên môi tôi vụng trộm ma sát một lúc: “Em thư giãn đi, đừng quá căng thẳng.”


Tôi cố gắng hít sâu để bản thân không phải căng thẳng, Chu Dật bảo tôi nhìn anh, cố gắng phân tán sự chú ý của tôi.


Không lâu sau, nơi riêng tư đột nhiên đâm đến một vật nóng bỏng, tôi còn chưa kịp kinh hô đã bị Chu Dật hôn thật sâu, hạ thân chịu đựng vật nóng kia.


Cảm thấy một trận xé rách kéo tới, tôi đau đến mức cắn ngược lại Chu Dật, vẫn cứ va chạm trên da môi của anh, cũng không thể giảm bớt chút đau đớn nào, muốn thét chói tai nhưng càng kêu không được.


Tôi nhắm chặt mắt, eo bị nắm tay của Chu Dật kéo lên, bỗng dưng cảm giác thân thể của anh lại càng vào sâu từng bước.


Sự đau đớn như kim châm kia làm cho tôi muốn kẹp chặt hai chân, ai ngờ Chu Dật sớm biết được, dùng thân thể chặn tôi lại, một lần lại một lần ở bên tai tôi nói: “Đạm Đạm thông minh, nhịn một chút sẽ không đau nhức. Em đừng căng thẳng, càng căng thẳng quá mức lại càng đau nhức!”


Mồ hôi lấm tấm trên trán Chu Dật theo sự chuyển động mà rơi trên mặt thậm chí trên người tôi, thả tới những giọt mồ hôi giống như một viên ngọc lửa, vừa nóng, vừa đau, nhưng chỗ sâu trong lại tản mát ra một loại dục vọng cùng khoái cảm khó nhịn.


Tôi nâng eo anh, vô tình chịu đựng hở ra tiếng rên thở dài đau nhức, không cách nào suy nghĩ, không cách nào hô hấp, trong mắt là hai tròng mắt ôn nhu của Chu Dật, ôm chặt da thịt anh, cái kiểu cảm giác hợp hai thành một này làm cho tôi lại kìm lòng chẳng đặng một lần nữa, eo vặn vẹo nghênh đón anh.


Càng đau đớn càng căng thẳng quá mức, tôi rõ ràng cắn môi anh bật máu, toàn bộ mùi máu tươi từ môi anh tràn đến trong miệng tôi, máu tươi đỏ sẫm từ trên da của miệng anh chảy xuống, hoà với mồ hôi cực nóng chảy trên người tôi, tất cả đều là máu và mồ hôi của anh.


Đau nhức cùng vui sướng của đêm nay cả đời tôi cũng không thể quên được, không biết làm nhiều hay ít lần, nhưng mỗi một lần đều khắc cốt ghi tâm như vậy, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao rất nhiều người yêu nhau đều bằng lòng dùng phương thức này để thổ lộ hết ý nghĩ yêu thương.


Tôi ngủ trong lòng Chu Dật, bị anh ôm chặt vào trong ngực, lại ngủ thẳng đến bình minh.


Rất nhiều năm sau, tôi oán giận lần đầu tiên Chu Dật lại nhẫn tâm làm nhiều lần như vậy, anh lại làm như chuyện không liên quan đến mình nhướng mày: “Nếu anh nhớ không lầm thì đó chính là tự em yêu cầu.”


“Em chỉ yêu cầu lần đầu tiên thôi, anh là đồ cầm thú! Làm nhiều lần như vậy!”


Chu Dật buông máy vi tính trong tay, hỏi: “Lần thứ hai có đúng em chủ động bảo anh không cho phép đi ra không?”


“…”


“Lần thứ ba có đúng em chủ động đè lên người anh hay không?”


“…”


“Lần thứ tư có đúng em…”


“Anh câm miệng cho em!”


“Vợ à…” Thấy tôi thẹn quá hoá giận, Chu Dật ôm lấy tôi từ phía sau.


“Làm gì?”


“Nếu không… lại một lần nữa?”


Chu Dật dậy sớm hơn tôi nhưng không gọi tôi rời giường, chờ lúc tôi tức dậy thì anh đã làm xong bữa sáng đặt trên bàn, còn mình thì ở trong phòng khách đọc sách.


Thấy tôi mở cửa đi ra, anh vội vàng đặt sách xuống: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”


Tôi vẫn còn buồn ngủ, trừng mắt với anh: “Đều tại rèm cửa sổ của anh, ngay cả ánh nắng cũng không che được, sao đây!”


Anh gõ gõ đầu tôi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đầu tiên là nhìn tôi mấy lần, sau đó mới hỏi: “Em… Trên người đau không?”


Tôi trừng mắt trắng: “Thầy, anh nói lời này không phải là vô ích sao?”


Anh thẹn thùng, dẫn tôi đến trước bàn ăn: “Trước tên ăn một chút gì lót dạ đã, tý nữa chúng ta ra ngoài ăn.”


Tôi đứng trước bàn, tuỳ ý chọn mấy cái bánh xốp nhét vào trong miệng, suy nghĩ một chút, lắc đầu với anh: “Không được, anh đưa em về nhà đi, hôm nay ba em từ nhà cô út trở về.”


Anh gật đầu: “Được, áo quần của em đều giặt khô phơi khô rồi, anh để ở trong phòng cho em.”


“A, cảm ơn.”


Sau khi ăn xong, Chu Dật lái xe đưa tôi về nhà, xe đứng cách nhà tôi một chỗ xa đầu phố, tôi ngọt ngào nói cảm ơn với anh chuẩn bị xuống xe.


“Chờ một chút.” Anh ở phía sau gọi tôi lại.


“?”


“Chiều mai có bận gì không? Anh đưa em đến một nơi.”


Tôi chế nhạo nói: “Đây có tính là hẹn hò không đấy, thầy~~”


Anh bật cười: “Nhanh về nhà đi. Nghỉ ngơi thật tốt đấy. Không được chạy lung tung.”


Nghe anh dặn dò xong, tôi xấu hổ đỏ mặt, xoay người chạy…


Không tới một phút đồng hồ, điện thoại di động báo có tin nhắn của người nào đó: “Không phải bảo em đừng chạy rồi sao, Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp.”


Tôi xem tin nhắn xong bước chậm lại, quay đầu lại nhìn, xe của người nào đó vẫn đứng tại chỗ.


Tôi hướng cửa sổ xe vẫy vẫy tay, chậm rãi đi về phía nhà mình.


n� /p�rPd


Tôi run rẩy đứng lên, anh ta chạy tới trước mặt tôi, khoé mắt, đuôi lông mày đều lạnh lẽo, thấy cả người tôi ướt đẫm, càng không nói hai lời kéo tôi vào dưới ô.


Tôi bướng bỉnh căn đôi môi run rẩy, Chu Dật bỗng dung nắm cằm tôi, bức tôi nhìn thẳng hai mắt sắc bén của anh ta, mỗi chữ mỗi câu đều tức giận bức người nói: “Chu Đạm Đạm, thầy thực sự là quá thất vọng với em rồi.”


Tôi không đẩy anh ta ra, nước mắt lại một lần nữa không chịu thua kém mà chảy xuống: “Em cũng rất thất vọng đối với thầy!”


Anh ta bung dù đứng ở trong mưa, đôi mắt đen kị nhìn tôi, không đành lòng mà giơ tay lau nước mắt cho tôi, tôi phẫn nộ kéo tay anh ta ra: “Thầy có biết vì sao em thất vọng với thầy không?”


“Bởi vì thầy ngay cả một cô gái mười tám tuổi cũng không bằng! Thầy ngoài miệng thì nói không thích, lại còn đuổi theo em, em là gì của thầy hả, không cần thầy chăm sóc như thế, thầy là một loại người nhát gan.”


Vẻ mặt anh ta tái nhợt, trước nắm cổ tay tôi: “Chu Đạm Đạm, em theo thầy về nhà.”


“Ai muốn về với thầy, em không cần. Thầy buông ra!”


Tôi dùng sức thoát ra khỏi tay anh ta, còn tiện thể đá anh ta một cái, sau đó rống lớn một câu: “Thầy! Em ghét thầy!” Liền xoay người chạy…


Mưa to giống như viên đạn bắn vào người tôi, đối với tôi đã không còn cảm giác đau đớn, ý nghĩ vừa bị cồn làm mê muội đã bị nước mưa gột sạch, tỉnh táo lại.


Tôi đi trên đường, còn không bằng một con chuột ướt sũng, có đôi tình nhân tốt bụng đem cái ô dư ra cho tôi, tôi cười từ chối. Tôi chỉ muốn cho trận mưa này thức tỉnh mình, làm cho tôi không còn si mê con người nhát gan Chu Dật này nữa!


Tôi ướt sũng lang thang trên đường, không dám về nhà.


Lbiết Chu Dật thì ngược lại với tôi, đang ở trên đường lo lắng tìm tôi.


Áo khoác của tôi bỏ quên trong quán bar, trên người chỉ còn khoảng ba mươi mấy đồng, ở trạm taxi kêu một chiếc xe, báo ra địa điểm của một người quen, cuối cùng trả tiền thì tiêu hết gần ba mươi hai đồng.


Chỗ này tôi đã tới hai lần, vừa xa lạ vừa quen thuộc như vậy, tôi ướt sũng đứng trong thang máy, cảm thấy bản thân lại làm một chuyện ngu xuẩn.


Nhưng tôi làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, bạn cũng quan tâm chuyện này sao?


Tôi đi tới trước cửa nhà anh ta, lẳng lặng đứng một lúc, sau đó do dự ôm đầu gối ngồi ở cửa.


Liên quan đến việc mắc mưa, cả người tôi đều đang lạnh run, tay chân cứng ngắc, môi lạnh buốt, quần áo ẩm ướt, mưa lạnh xâm chiếm cùng việc tiếp xúc với sàn nhà lạnh giá, một sự bứt rứt lan tràn đến toàn thân lạnh lẽo.


Tôi lấy tay lau khô nước trên mặt, vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.


Có lẽ rất nhiều năm sau, tôi sẽ cảm thấy quyết định lúc này của tôi không ngu ngốc, suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ làm ra một số chuyện không có lí trí, nhưng hiện tại tôi không quan tâm, tôi giữ vững dũng khí dám yêu dám hận chạy tới cửa nhà Chu Dật chờ anh ta, mặc dù không biết anh ta không ở nhà.


Nếu đêm này, tôi không cương quyết làm như vậy, tôi nghĩ tôi sẽ hối hận, nhưng tôi không muốn khiến cho mình lúc còn trẻ như vậy lại làm rất nhiều rất nhiều chuyện hối hận, thế cho nên sau này già rồi, một phần ba hồi ức của tôi tất cả đều là hối hận.


Tôi ôm đầu gối ngồi ở cửa nhà anh ta thật lâu thật lâu, điện thoại di động hết pin tắt máy, tôi không biết thời gian.


Giữa lúc tôi sắp buồn ngủ thì thang máy đối diện “Đinh” một tiếng làm tôi giật mình tỉnh giấc, tôi vội vàng đứng thẳng dậy, linh tính mạnh mẽ nói cho tôi biết là Chu Dật.


Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong đi ra một thân ảnh uể oải, cây dù đen ban đầu đã không còn, mái tóc đen dày cũng không còn hình dạng.


Vẻ mặt Chu Dật trắng bệch lấy ra chiếc chìa khoá đi về hướng tôi, sau đó ngẩng đầu, tay dừng lại giữa không trung, cùng lúc kinh hỉ nhìn tôi, bước qua.


Môi của anh ta hơi mở ra, âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Em… Sao lại ở chỗ này?”


Tôi cắn môi, thì thào nói: “Thầy…”


“Em đứng lên trước đi.”


“Chân tê rồi, không đứng lên được.” Tôi đáng thương nói.


Anh ta ngồi xổm xuống, hai tay vắt ngang hai tay của tôi, ôm tôi lên. Lập tức lấy chìa khoá ra mở cửa phòng.


Tôi dè dặt kéo góc áo của anh ta: “Thầy, em đến để xin lỗi.”


“??”


“Vừa rồi ở cửa quán bar em không nên nói thầy như vậy, em sai rồi, sau này em không bao giờ sẽ đến làm phiền thầy nữa…”


Tôi còn nói chưa dứt lời, cả người đã bị anh ta ôm chặt, trọng lượng cơ thể hầu như đều dựa vào trong ngực anh ta, cằm bị bàn tay to của Chu Dật nâng lên, một nụ hôn cực nóng cứ như vậy ấn xuống.


Cả người tôi giống như bị lửa đốt, từng giọt mưa trên mái tóc đen của anh ta rơi xuống xương quai xanh của tôi hoá thành dòng nước chảy vào trong quần áo, tay kia vuốt ve sau lưng tôi.


Đôi môi nóng bỏng chặt chẽ đè nặng tôi, ở trên môi tôi trằn trọc vụng trộm ma sát nhiều lần, thân thể của tôi dần dần nóng lên, thậm chí còn sinh ra một loại dục vọng không thể cưỡng lại, xem xét, nhón ngón chân nhiệt tình đáp lại anh ta.


Chu Dật kéo gáy tôi, tôi lảo đảo ngã lên sô pha, anh ta ôm tôi, chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm của tôi, tiến quân thần tốc, mút, liếm...


Tôi thở càng ngày càng gấp, thân thể mềm mại không xương leo lên trên người anh, nhắm mắt lại.


Đôi môi hơi mỏng của anh ngậm cánh môi tôi, ngu muội khẽ nói thầm với tôi: “Xin lỗi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK